• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9 Có phước cùng chia , có nạn cùng chịu

Đặt chân vào căn phòng tổng thống xa hoa, lộng lẫy. Trịnh Vân Nhi quan sát một lượt cô muốn nắm rõ địa hình để tiện bề bỏ trốn. Căn phòng được thiết kế rất đặc biệt, gồm có 2 phòng ngủ, một phòng ăn, một phòng khách cà một phòng làm việc riêng. Hầu hết nội thất trong phòng đều được chế tác từ những vật liệu xa xỉ như vàng, cẩm thạch, đá quý...theo phong cách quý tộc. Ngoài ra, nội thất tại đây đều được trang bị từ những thương hiệu nội thất danh tiếng.

_ Cô tên gì? Anh chợt lên tiếng

_ Trịnh Vân Nhi. Mời bệnh nhân cởi áo ra để bác sĩ chữa trị.

_ Cô đến cởi cho tôi

_ Sao lại là tôi, vệ sĩ của anh đâu?

_ Tôi không thích lặp lại lần thứ hai

_ Được cởi thì cởi, Có hiếm lạ gì? tôi nhìn cơ thể đàn ông đến phát ngán.

_ Cô nhìn nhiều đàn ông?

_ Tất nhiên, tôi là bác sĩ khoa phụ sản mà, ngày nào chả có người đến khám. cô vừa nói vừa cởi áo cho anh ta

_ Cô không tò mò về tôi sao

_ Không thích, biết nhiều chưa chắc đã tốt.

Anh không nói nữa mà chỉ nhìn cô chữa trị cho mình.

_ Ở đây không có điều kiện phẫu thuật, tôi chỉ có thể gây tê chỗ vết thương và mỗ lấy viên đạn ra rồi khâu lại.

_ Được.

Trịnh Vân Nhi không nói nữa chỉ chăm chú vào công việc của mình. Cô tranh thủ làm xong để còn đi khỏi nơi này. Cô chỉ mãi chăm chú làm việc mà không hay biết có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình.

Anh nhìn cô, quan sát từng cử chỉ của cô, Dó quá tập trung và lo sợ nên cô chảy rất nhiều mồ hôi. Những giọt mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt thanh tú đến phần cổ nhỏ nhắn, rồi chúng chảy xuống ngực len lõi vào rãnh nhỏ phía dưới. Hôm nay cô chỉ mặt một cái áo phông mỏng kết hợp với chiếc quần jeans ngắn để lộ phần cổ trắng ngần cùng đôi chân thon dài . Nhìn thấy cảnh xuân trước mặt yết hầu anh di chuyển, anh nuốt xuống mấy ngụm nước bọt . Lần đầu tiên kể từ khi 20 tuổi đến giờ anh mới có cảm giác với một người phụ nữ. Càng nhìn cô bản năng đàn ông trong anh càng trỗi dậy, anh sắp không kiềm chế được nữa. Anh thầm chửi

_ Chết tiệt, sao lại có phản ứng với cô ấy, tiếp xúc gần với cô ấy mình không những không cảm thấy buồn nôn mà còn nỗi lên ham muốn. Cô ấy cũng đâu có gì đặc biệt. Anh ta nghĩ ngợi trong đầu. Mình có nên cùng cô ấy, liệu cô ấy có chấp nhận không, mình cũng chưa biết gì về cô ấy. Nhưng đây là lần đầu tiên mình có phản ứng như thế, mình muốn biết liệu cô ấy có thể giúp mình ham muốn tới đâu? Chợt cô lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh

_ Xong rồi, anh nhớ mùa thuốc uống và rửa vết thương để tránh nhiễm trùng.

_ Được

_ Bây giờ anh có thể thả tôi được chưa?

_ Bây giờ thì chưa được.

Cô hét to

_ Tại sao chứ? Anh nói không giữ lời

_ Tôi còn một việc cần thương lượng với cô

_ Lại có chuyện gì nữa?

_ Tôi muốn cô ngủ cùng tôi, tôi sẽ trả công xứng đáng.

Trong đầu cô bây giờ nổ đùng một tiếng, có hét lên

_ Ngủ cùng là ý gì? tên điên này đang nói cái quái gì thế? Anh bị thương ở tay đâu phải ở đầu.

_ Giữa đàn ông và phụ nữ ngủ cùng thì còn ý gì ngoài chuyện đó nữa chứ. Anh bình thản nói

_ Chát, Đồ điên anh xem tôi là hạng người gì? phải tôi sợ anh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ làm bất cứ gì anh muốn.

_ Cô từ chối tôi? Cô có biết có bao nhiêu người phụ nữ tình nguyện bò lên giường của tôi không?

_ Vậy thì anh đi tìm những người đó đi, tôi không có hứng thú bồi anh, anh tưởng ai cũng như họ sao?

_ Nhưng tôi chỉ muốn làm với cô. Tôi sẽ cho cô số tiền mà cô làm bác sĩ cả đời cũng không có được.

_ Ai cần tiền của anh.

_ Cô không cần cũng phải nhận vì ý tôi đã quyết thì không ai có thể từ chối.

_ Anh muốn cưỡng bức tôi .Vừa nói cô vừa lui ra sau

Anh nhếch mép cười rồi ngày càng tiến tới, anh đến gần và thì thầm vào tai cô

_ Những thứ tôi muốn chưa bao giờ để tuột mất.

Trịnh Vân Nhi dùng sức đẩy anh ra, lúc này cô đang rất sợ hãi, cô cố hết sức đẩy nhưng cũng chẳng ăn thua . Cô cố gắng bình tĩnh để cảnh cáo anh ta

_ Anh dám cưỡng bức tôi, tôi sẽ kiện anh, để anh ở tù không có ngày ra.

Nghe lời cảnh cáo của cô anh cười khẩy và nói

_ Sao có thể nói là cưỡng bức tôi chỉ là đang giúp cô thôi

_ Giúp tôi, giúp gì chứ? Anh đừng nói điên

_ Chẳng phải cô nói chưa ngủ với đàn ông bao giờ nên không thể chết sao? Tôi thỏa mãn nguyện vọng cho cô mà cô còn muốn kiện tôi? Cô đúng là đủ tàn nhẫn. Anh vừa nói vừa nở một nụ cười xấu xa.

Nghe anh nói mà cô tức đến đầu muốn bốc khói cô thét lên

_ Trên đời này sao có thể tồn tại một người vừa xấu xa vừa trơ trẽn và vô liêm sỉ như anh chứ?

_Quá khen. Nói rồi anh bắt lấy tay cô chế trụ lại, anh không chần chừ mà cúi xuống hôn cô. Từ lúc nãy đến giờ anh đã rất muốn nhấm nháp cái đôi môi nhỏ nhắn mà chanh chua này. Nụ hôn của anh thật sâu thật mảnh liệt, nhưng hôn thôi vẫn chưa đủ anh muốn nhiều hơn thế. Dục vọng trong anh dâng trào cuồn cuộn, anh sắp không khống chế được nữa rồi. Còn Trịnh Vân Nhi thì liều mạng chống trả, cô không ngừng giãy dụa nhưng không thay đổi được gì , cô biết lần này cô chết chắc rồi, hai hàng nước mắt chảy dài, cô muốn gào to lên nhưng không thể được. Thân cô bây giờ như cá nằm trên thớt chỉ có thể mặt người xâu xé. Cô không phản kháng cũng không đáp lại, mặt anh muốn làm gì thì làm. Cảm nhận được cô đã buôn xuôi anh ngược lại không cảm thấy vui mà cảm thấy rất khó chịu . Anh dừng lại động tác cúi xuống nhìn cô, bắt gặp cô đang khóc anh cảm thấy bối rối một lúc, rồi đưa tay lên lau nước mắt cho cô anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng

_ Ngoan đừng khóc nữa, cô đâu phải trẻ con nữa mà còn khóc nhè.

Cô đẩy mạnh tay anh giọng lạnh lùng nói

_ Muốn làm gì thì làm, đừng giả mèo khóc chuột. Người ta nói cứu vật vật trả ơn cứu nhân nhân trả oán quả thật không sai mà. Tôi cứu anh không trả ơn thì thôi đi đằng này anh còn muốn hại tôi, trong mắt tôi bây giờ anh chẳng khác nào cầm thú.

Nghe những lời của cô mặt anh đen lại, đôi mắt nhìn cô lạnh lùng đến đáng sợ. Chưa có ai dám chửi anh như thế cô thật to gan. Anh đưa tay bóp cổ cô và gằng từng chữ

_ Cô nói tôi là cầm thú, được vậy tôi sẽ cho cô thấy tôi cầm thú như thế nào? Nói rồi anh không do dự hôn cô thật mạnh bạo nụ hôn pha lẫn sự khao khát chiếm hữu lẫn sự tức giận. Anh miết mạnh môi cô làm cô đau đớn, anh tấn công không khoan nhượng chiếm cứ mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, đến khi gần hết dưỡng khí anh mới buôn tha cho đôi môi tội nghiệp của cô. Trịnh Vân Nhi chưa kịp hoàn hồn bởi nụ hôn mạnh bạo vừa rồi thì lại bị anh tấn công vùng cổ và đây cũng là nơi mẫn cảm nhất của cô. Sự tấn công và kích thích liên tục của anh làm cơ thể bắt đầu có phản ứng, nắm bắt được điều này làm anh càng hưng phấn hơn. Anh vừa hôn vừa kéo cô đến bên giường , hai thân thể ngã xuống giường nhưng anh vẫn không rời cô, môi anh bắt đầu đi chuyển khắp cơ thể cô, bàn tay cũng không an phận sờ nắn khắp nơi.

_ Uhm, cái âm thanh đầy mê hoặc cô vừa vô thức ngân nga khiến anh như phát điên, còn cô thì vội lấy tay che miệng khi ý thức được việc làm của mình. Nhưng muộn rồi, anh đã bị cô kích thích đến cực điểm, bây giờ trời có sập xuống anh cũng không buông tha cho cô.Anh giải quyết hết mớ quần áo cản trở, cảnh xuân hiện ra trước mắt và anh cũng không ngần ngại mà hưởng thụ. Còn cô bây giờ cũng bị anh kích thích đến cực điểm, tay chân vô lực đôi mắt mờ sương, đôi môi hé mở , đầu óc như đang trên mây, cô không còn sức để chống trả chỉ có thể để mặc anh chiếm lấy. Khi niềm khao khát được lắp đầy , anh thỏa mãn ôm chặt cô và thì thào lên tiếng

_ Hãy nhớ tôi là Gia Cát Trường Long.

Từ thuở nhỏ Trịnh Vân Nhi và Triều Dương đã thân thiết với nhau họ từng thề sống chết có nhau, có phước cùng chia có nạn cùng chịu và hôm nay lời thề đó đã ứng nghiệm. Cùng một ngày cả hai đều bị hai người đàn ông chiếm lấy, cũng không biết là họa hay phúc vì hai người đàn ông này đều là rồng trong loài người là những sự tồn tại mà ai cũng phải ngước nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK