Chương 13 Cùng trở về
Về đến nhà Triều Dương bảo với hai đứa trẻ
_ Các con vào phòng chơi, mẹ và mẹ Nhi có chuyện cần bàn. Mẹ đã gọi đồ ăn khi nào họ mang đến mẹ sẽ gọi các con.
_ Vâng , hai đứa trẻ đồng thanh đáp và ngoan ngoãn đi vào phòng.
_ Bà ta đã nói gì với cậu mà cậu lại hoảng hốt như thế? Triều Dương vừa đi đến sofa vừa hỏi Trịnh Vân Nhi
Trịnh Vân Nhi lúc này vẫn chưa hết sợ, hai tay vẫn còn lạnh ngắt, gương mặt xanh mét. Nghe thấy Triều Dương hỏi cô mới hoàn hồn
_ Gia Cát Trường Long muốn bắt mình, hắn uy hiếp ba mình giao mình ra nếu không sẽ không để yên. bà ta còn nói ba mình sắp chết. Nói đến đây nước mắt không kìm được nữa, trào ra như thác đổ. Cô ôm mặt khóc nức nở.
Triều Dương nghe đến Gia Cát Trường Long muốn bắt Trịnh Vân Nhi trong lòng cô chấn động nhưng cô cố tỏ ra bình tĩnh vì nếu lúc này cô còn tỏ ra sợ hãi thì cô bạn thân của mình sẽ tuyệt vọng đến nhường nào. Cô tiến đến ôm bạn mình vào lòng an ủi
_ Đừng hoảng, Gia Cát Trường Long uy hiếp gia đình cậu chứng tỏ hắn chưa biết tung tích của cậu. Còn chuyện của bác trai thì chưa vội tin được, có thể bà ta nói thế để lừa cậu về nhà. Trong lúc này cậu phải mạnh mẽ lên, cậu còn phải bảo vệ cho Bảo Nhi nữa.
_ Mình phải làm sao bây giờ, mình rất sợ tên đó nhưng nếu mình không trở về thì ba mình phải làm sao? Nếu mình trở về thì Bảo Nhi phải làm sao? Hắn mà biết con bé là con hắn thì chắc chắn hắn sẽ cướp con bé khỏi mình. Mình không muốn như thế, mình phải làm gì bây giờ ? Hay là mình sẽ trở về một mình, Bảo Nhi cậu hãy chăm sóc con bé thay mình.
_ Không được cậu trở về chắc chắn sẽ không quay lại được, mình không thể để cậu mạo hiểm như thế.
_ Nhưng đó là cách tốt nhất.
_ Cậu nghĩ con bé sẽ sống hạnh phúc khi không có mẹ sao? Khi con bé hỏi về cậu thì mình phải trả lời như thế nào?
Trịnh Vân Nhi chỉ biết im lặng khi nghe Triều Dương nói
_ Tung tích của chúng ta đã bị phát hiện trước sau gì hắn cũng sẽ tìm đến. Thay vì bị động chờ chết chúng ta sẽ liều một phen, chúng ta sẽ cùng trở về đối mặt với tất cả, mình không tin là hắn có thể một tay che trời. Nếu đến bước đường cùng mình sẽ cầu xin Âu Dương gia ra tay giúp đỡ. Mình sẽ không để cậu phải chịu bất cứ tổn thương nào nữa.
_ Không được, khó khăn lắm cậu mới có cuộc đời mới mình không thể để cậu quay về đó được.
_ Không sao cả, cuộc đời của mình sẽ không được trọn vẹn nếu không có cậu, chúng ta đã từng hứa là sống chết có nhau, mình sẽ không bỏ rơi cậu.
Bốn năm trước cuộc đời đã bắt họ phải gào khóc trong tủi nhục, bốn năm sau hai thân ảnh nhỏ bé lại phải khóc trong đau đớn. Con đường mà sau này của họ sẽ còn trải đầy chông gai trắc trở, họ sẽ còn phải đỗ nhiều máu và nước mắt mới đến được bến bờ hạnh phúc.
Một tuần sau, Triều Dương và Trịnh Vân Nhi đã đáp chuyến bay từ nước S về thành phố Trung Hải. Bốn người hai lớn hai nhỏ bước ra từ sân bay không biết đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Hai cô gái người xinh đẹp quyến rũ, người thì thanh tao thoát tục, kế bên là hai đứa trẻ đáng yêu hết phần thiên hạ đang tung tăng, thích thú nhìn ngắm xung quanh. Cả bốn người nhanh chóng ra cổng bắt xe về khách sạn.
Cùng lúc này tại Âu thị
_ Thưa chủ tịch, thiếu phu nhân đã đến khách sạn an toàn
_ Được, tiếp tục theo sát bảo vệ sự an toàn cho cô ấy. Đánh tiếng bên phía Gia Cát Trường Long là cô vợ nhỏ của hắn đã trở về.
_ Nhanh như vậy thiếu phu nhân sẽ áp lực lắm.
_ Có như vậy cô ấy mới có thể nhanh chóng đến tìm tôi.
_ Vâng
Âu Dương Chấn Thiên ra hiệu cho vệ sĩ lui ra, Anh ngồi tựa vào ghế salon môi nở một nụ cười mãn nguyện, rồi thì thào
_ Triều Dương cuối cùng em cũng trở về với tôi.
Lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên
_ Mẹ nghe nói hai mẹ con của Triều Dương đã về
_ Vâng
_ Mẹ muốn đi gặp cháu nội của mẹ và con bé
_ Bây giờ chưa phải lúc.
_ Vậy phải đợi đến lúc nào, mẹ đã chờ đợi bốn năm rồi.
_ Triều Dương bây giờ chưa tha thứ cho con, mẹ quá nóng vội sẽ dọa cô ấy bỏ trốn lần nữa mất.
_ Được, mẹ đợi một thời gian nữa là được chứ gì? Số tôi thật khổ có dâu có cháu mà chẳng được gần. Tất cả là tại con hết. Giọng bà vừa tức giận vừa ủy khuất.
_ Tất cả là lỗi của con, con đang cố gắng sửa lỗi của mình đây.Con còn có việc hôm khác sẽ về thăm nhà.
_ Được rồi còn làm việc đi, đừng để mẹ đợi quá lâu đó.
_ Vâng con biết rồi.
Tại khách sạn W trong một căn phòng sang trọng
_ Cậu định khi nào về thăm bác trai.
_ Chờ ổn định đã mình muốn xem xét tình hình trước, chúng ta cũng cần thu xếp ổn thỏa cho hai đứa nhỏ .
_ Mình đã liên hệ và tìm được một căn hộ khá ổn, gần trường học, tiện đi lại và rất ấn ninh. Chiều nay chúng ta sẽ đi xem nhà nếu không có vấn đề chúng ta sẽ dọn quá đó.
_ Tất cả nghe cậu, không có cậu mình không biết làm sao cả. Cảm ơn cậu Triều Dương.
_ Giữa người thân trong nhà còn cần phải cảm ơn sao , đồ ngốc. Mạnh mẽ lên lúc nào tớ và bọn trẻ cũng ở bên cạnh cậu đừng lo lắng nữa. Cũng đến giờ ăn rồi mình dẫn hai đứa xuống nhà hàng ăn, rồi đi sắm sửa cho tổ ấm mới của chúng ta. Nói rồi Triều Dương đi vào phòng gọi hai đứa trẻ
_ Hai bảo bối của mẹ đã đói chưa? có muốn ăn gì không?
_ Dạ, có ạ
_ Vậy chúng ta xuống nhà hàng dùng bữa nhé.
_ Vâng ạ, mẹ Dương là số một , con yêu mẹ. Cô bé Bảo Nhi vừa cười vừa nói rồi cô chạy đến ôm cổ và hôn lên má của cô
_ Chuz... Cô yêu chiều thơm lại má của cô bé.
_ Chỉ biết nịnh bợ. Đồ trẻ con.Triều Chấn Thiên bĩu môi lên tiếng
_ Hứ , cậu có làm được như tớ không?
_ Tớ lớn rồi không làm nũng nữa.
_ Mẹ, Triều Chấn Thiên ức hiếp con,
_ Lớn cái gì? chỉ mới bà tuổi mà như ông cụ non không được nói với Bảo Nhi như thế, là con trai phải rộng lượng , yêu thương bảo vệ phụ nữ biết chưa.
Được bênh vực cô bé lên mặt và lêu lêu trêu chọc, rồi cười ha ha
Cậu bé vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm
_ Không biết ai mới là con do mẹ sinh ra.
Lúc này Trịnh Vân Nhi đi vào nhìn thấy một màn này liền chất vấn
_ Hai người lại ức hiếp rể quý của tôi phải không? Nhà chỉ có một người đàn ông mà không biết trân trọng gì hết. Nói rồi cô nhìn xuống cậu bé đầy yêu thương nói
_ Mặc kệ họ, đi với mẹ Nhi con là cục cưng của mẹ tương lai sao này của mẹ còn phải trông cậy vào con.
_ Vâng ạ, sau này con sẽ lo lắng cho mẹ Nhi
_ Cậu không cần tớ và mẹ Dương nữa à?
hai người làm vẻ mặt ủy khuất như sắp khóc tới nơi
_ Cậu và mẹ Dương trẻ con như thế tớ không lo thì ai sẽ lo chứ.
_ Ngoan làm sao đâu. Được rồi tương lai của cả nhà trông cậy hết vào con. Trịnh Vân Nhi vừa nói vừa ôm cậu vào lòng.Cả bốn người vừa cười vui vẻ vừa đi ra tháng máy xuống nhà hàng dùng bữa.