• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện Triều Dương và Trịnh Vân Nhi dẫn hai đứa trẻ về khách sạn. Lúc này ở một góc khác của trung tâm thương mại

_ Thưa chủ tịch mọi chuyện là như thế

Đầu dây bên kia Âu Dương Chấn Thiên nhếch môi cười và nói

_ Không hổ là người thừa kế của Âu Dương gia. cho cậu 30 phút tôi muốn biết hai người khách đó là nhân vật lợi hại thế nào mà dám ức hiếp con trai tôi trên địa bàn của tôi.Cậy mình có tiền sao , dùng tiền đập chết họ cho tôi. Còn người phụ nữ đã tát con trai tôi thì không nên để cô ta có tay để dùng nữa.

_ Vâng thưa chủ tịch

Trong lúc này ở Nam Hải

_ Thưa lão đại đã có tung tích của cô Vân Nhi rồi ạ

Gia Cát Trường Long đang ngồi trên bàn làm việc mặt không nhìn người đối diện nhưng vẫn có thể thấy một đường cong nhẹ xuất hiện trên môi.

_ Nói

_ Cô ấy vừa đáp chuyến bay từ nước S về.

_ Nước S sao thảo nào, trốn giỏi thật. Cậu lấy tin từ đâu.

_ Là từ phía tập đoàn Âu thị

_ Âu Dương Chấn Thiên đúng là một tên giảo hoạt.

_ Đây là toàn bộ thông tin trong bốn năm nay của cô Vân Nhi ở nước S.

_ Rất tốt, đi nhận thưởng đi.

_ Cảm ơn lão đại, nhưng vẫn còn một chuyện tôi nghĩ là lão đại nên biết.

Gia Cát Trường Long không lên tiếng, thuộc hạ của anh ta hiểu ý nên tiếp lời

_ Vân Nhi tiểu thư đã sinh một bé gái, không biết ba của đứa bé là ai vì trong bốn năm nay cô ấy không vừa lại với người đàn ông nào. Lão đại có muốn điều tra tiếp không ?

_ Không cần , thưởng cho cậu gấp đôi

_ Cảm ơn lão đại, không còn gì nữa tôi xin phép ra ngoài.

Trong căn phòng rộng lớn còn lại một mình Gia Cát Trường Long anh ta vừa thì thầm vừa lật từng trang tập tài liệu mà thuộc hạ mới đưa cho

_ Gan em cũng lớn thật, dám lén lút sinh con của tôi sao? Hạt giống của tôi đâu thể cho miễn phí được. Nói rồi anh ta nở một nụ cười mang đầy ẩn ý, không ai có thể biết ẩn giấu sau nụ cười đẹp đẽ ấy là những suy tính kinh khủng gì? Anh ta nhấn nút điện thoại nói

_ Chuẩn bị đi ngày kia tôi sẽ đến Trung Hải, trước đó hãy đi thăm hỏi nhà họ Trịnh một chút.

_ Vâng.

Vài ngày sau, tại nhà riêng của Triều Dương

_ Không xong rồi, tên khốn đó lại gây khó dễ cho ba tớ, phải về đó một chuyến mới được.

_ Cậu bình tĩnh đã, bác trai gọi đến sao?

_ Không là bà ta

_ Vậy cậu khoan hãy về, để mình nghe ngóng trước đã, bà ta rất xảo trá không nên dễ dàng tin tưởng, có khi đây là cái bẫy để bắt cậu rồi giao cho Gia Cát Trường Long.

_ Được mình nghe cậu

Lúc này Triều Dương liền lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Mỹ

_ Cô chủ có gì căn dặn

_ Nghe ngóng tình hình nhà họ Trịnh bây giờ cho chị, cố gắng càng nhanh càng tốt.

_ Vâng ạ

Một lúc sau thì Lâm Mỹ gọi đến

_ Sao rồi?

_ Thưa cô chủ theo em được biết thì mấy năm này tập đoàn nhà họ Trịnh đang bị một thế lực nào đó chèn ép, họ sắp không trụ được bao lâu nữa, gia chủ nhà họ thì đang nằm viện để điều trị do bệnh tim tái phát.

_ Đang ở bệnh viện nào?

_ Bệnh viện tư nhân của Âu Dương gia.

_ Được rồi, cảm ơn em, hãy tiếp tục cho người theo sát có chuyện gì báo ngay cho chị.

_ Vâng ạ

_ Em làm việc đi.

_ Dạ, có chuyện gì cần cô chủ gợi cho em.

_ Chị biết rồi cảm ơn em

Sau khi cúp máy cô nhìn qua Trịnh Vân Nhi và nói

_ Chúng ta sẽ cùng về thăm bác trai. Dù bà ta có âm mưu gì thì cũng không dám manh động khi có tớ.

_ Được

_ Còn Bảo Nhi cậu có định cho con bé nhìn Ông ngoại không?

_ Mình sẽ đưa con bé theo cùng.

_ Được, vậy bây giờ cậu lên chuẩn bị cho bọn trẻ rồi mình cùng đi

_ Được, cảm ơn cậu, vất vã chờ cậu rồi

_ Có gì vất vả chứ, ba của cậu cũng như ba tớ, huống hồ bác ấy cũng yêu thương tớ có thua gì cậu đâu chứ. Lên chuẩn bị đi tớ còn có chút việc.

Sau khi Trịnh Vân Nhi đi khỏi thì cô liền lấy điện thoại bấm một dãy số quen thuộc, cái dãy số mà cô đã thuộc nằm lòng ở kiếp trước. Rất nhanh đầu dây bên kia đã nhấc máy

_ Em còn nhớ tôi sao? Triều Dương

Nghe thấy giọng nói quen thuộc mà đã lâu lắm rồi cô mới nghe, cái giọng nói mà cô đã từng khao khát được nghe ở kiếp trước và trong tim chợt run nhẹ. Nhưng cô đã nhanh chóng trấn tỉnh

_ Câu này phải là tôi hỏi anh mới đúng, chủ tịch Âu.

Cô cố tỏ ra thật lạnh lùng và bình tĩnh

_ Sao tôi có thể quên được phu nhân của mình chứ?

_ Xin lỗi chúng ta đã ly hôn tôi không còn là vợ anh nữa.

_ Vậy chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa, chào em.

_ Khoang đã, hôm nay tôi gọi cho anh là có chuyện muốn thương lượng. Nếu anh từ chối thì chắc chắn anh sẽ phải hối hận.

_ Em làm tôi thật tò mò, được em nói đi.

_ Tôi muốn anh bảo vệ nhà họ Trịnh, đổi lại tôi sẽ nói cho anh một bí mật giúp anh kiếm thật nhiều tiền.

_ Em thấy tôi thiếu tiền sao?

_ Có ai không muốn ngày càng nhiều tiền chứ, tôi nghĩ anh cũng thế, nếu không anh phát triển tập đoàn Âu thị làm gì?

_ Em thật biết nói chuyện, nhưng chuyện này rất khó giải quyết vì nhà họ Trịnh đã chọc vào người không thể chọc.

_ Chẳng lẽ anh lại sợ Gia Cát Trường Long, nếu anh sợ thì thôi vậy, tôi sẽ tìm người khác. Xin lỗi đã làm phiền.

Nói vậy chỉ để khích tướng Âu Dương Chấn Thiên mà thôi, chứ cô thừa biết ở Trung Hải này ngoài Âu Dương Chấn Thiên ra thì không ai có thể đủ sức chống lại Gia Cát Trường Long.Nội tâm cô đang rất rối vì nếu Âu Dương Chấn Thiên thật sự từ chối thì cô biết tìm ai đây. Chợt tiếng nói của Âu Dương Chấn Thiên làm cho nội tâm cô bình ổn trở lại

_ Em đang khích tôi sao? nếu vậy em đã thành công rồi, tôi chấp nhận yêu cầu của em, đổi lại tôi muốn biết em sẽ dùng cách gì để giúp tôi kiếm tiền.

_ Chuyện đó tôi sẽ đến gặp anh rồi nói cụ thể, bây giờ nói không tiện.

Nghe cô nói thế trái tim của anh muốn nhảy ra ngoài vì vui sướng, trong lòng thầm reo lên

_ Cô ấy chủ động đến gặp mình, đã rất lâu rồi mình chưa được nhìn trực diện cô ấy, cuối cùng cũng đợi được ngày này. Không nghe thấy anh đáp lời cô liền nói

_ Nếu anh không muốn gặp tôi thì có thể cử người khác .

_ Không cần phiền phức như thế, em hãy đến gặp tôi khi nào em muốn.

_ Được, chuyện của nhà họ Trịnh nhờ anh.

_ Không vấn đề.

Đáp lời anh chỉ là tiếng tút tút của điện thoại. Âu Dương Chấn Thiên cười nói

_ Thật nhẫn tâm, lợi dụng xong liền bỏ. Nhưng tôi nguyện ý để em lợi dụng.

Bên này Triều Dương vừa cúp điện thoại liền lấy tay ôm chặt lòng ngực thở phào nhẹ nhõm . Cô rất sợ sẽ bị từ chối, nếu Âu Dương Chấn Thiên thật không thỏa hiệp thì cô cũng không biết tình sao. Nhưng cô đâu biết cô đang từng bước đi vào cái bẫy mà anh đã dày công sắp đặt, một cái bẫy thật hoàn hảo để bắt vợ về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK