• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6 Ngủ cùng

Sau khi về phòng Triều Dương quyết định đi tắm cho tinh thần thoải mái . Ngâm mình trong bồn tắm cô thấy thật cơ thể thật nhẹ nhõm và cô lại bắt đầu nghĩ ngợi

_ Một tháng phải ăn cùng ngủ cùng tên đó đúng là cực hình mà. Triều Dương ơi Triều Dương mày đã tự bê đá đập vào chân mày rồi đó. Chợt cô nảy ra một ý tưởng

_ Tuy là ngủ cùng nhưng đâu cần thiết là ngủ suốt đêm, mình sẽ tìm cớ tránh đi chừng nào hay chừng đó hi... hi....

Bước từ nhà tắm ra thì đã thấy anh ngồi trên giường cô liền khó chịu ra mặt

_ Tôi thấy hơi đói, tôi xuống nhà tìm chút gì đó anh có ngủ thì ngủ đi. Nói rồi cô liền bỏ đi

Xuống nhà bếp cô mở tủ lạnh tìm gì đó để ăn, ăn xong lại xem tivi, xem tivi rồi lại đọc sách loay hoay một lúc lâu thấy cũng đã khuya cô mới quyết về phòng. Trong phòng lúc này anh đã tắt hết đèn chỉ để lại cây đèn ngủ ở đầu giường, Triều Dương định đánh răng rồi mới lên giường nằm ngủ, hết sức nhẹ nhàng sợ làm anh thức giấc thì mọi công sức của cô coi như đổ sông đổ bể.

_ Em đang trốn tránh trách nhiệm sao?

Lời nói của Âu Dương Chấn Thiên làm cô giật nảy mình, lắp bà lắp bắp trả lời.

_ Đâu có ... đâu có tôi đói thật mà, tôi định đánh răng xong đi nằm liền đây. Tuy ngoài miệng cười nói nhưng trong lòng thầm mắn

_ Đúng là một con sói gian sảo, coi như tôi thua anh, vì nghiệp lớn "chị" nhịn. Nói rồi cô vào nhà tắm đánh răng rồi ngoan ngoãn leo lên giường đắp chăn đi ngủ. Thấy cô như vậy anh chỉ cười và thầm nói

_ Định tìm cách quỵt nợ sao "Em còn non và xanh lắm". Với cái đầu óc này tôi không biết em sẽ trả thù tôi bằng cách thức gì đây? thật mong chờ.

Còn cô sau khi lên giường thì không dám manh động gì nữa, trải qua một ngày mệt mỏi cả hai cũng đã kiệt sức nên dần dần chìm vào giấc ngủ , một giấc ngủ bình yên và có lẽ đây là đêm đầu tiên họ ngủ mà không nằm mơ về kiếp trước từ khi họ trùng sinh cho tới bây giờ.

Sáng hôm sau khi tỉnh giấc thì Triều Dương đã không nhìn thấy Âu Dương Chấn Thiên trên giường cô thở phào nhẹ nhõm,

_ Chỉ còn 29 ngày nữa cố lên ! mình sẽ làm được. Cô tự cổ vũ bản thân

Vệ sinh cá nhân xong, rồi thấy một bộ đồ mới cô xuống lầu ăn sáng như mọi khi.

_ Chào thiếu phu nhân

_ Chào bác

_ Cậu chủ đã ăn sáng và đến công ty rồi ạ

_ Vâng, đây là thực đơn trong tháng này của cháu và Âu Dương Chấn Thiên bác hãy đưa cho nhà bếp giúp cháu.

Bác quản gia nhận thực đơn và nhìn qua một lược. Toàn là món bổ dưỡng, đặt biệt là cho đàn ông bác cười đến không khép miệng lại được.

_ Thiếu phu nhân thật chu đáo, sau này có thiếu phu nhân lo cho cậu chủ lão già này có thể yên tâm được rồi.

Nghe nói như vậy cô thấy chột dạ , a bác ấy hiểu lầm rồi, mà thôi hiểu lầm cũng chả sao , một tháng nữa mình sẽ rời đi , cho bác ấy vui vẻ một chút.

_ Cháu muốn ăn cái gì đó nhanh gọn, cháu còn có việc.

_ Vâng

Cô nhìn bác quản gia và cười tươi.

Sau khi ăn xong bữa sáng cô cũng vội vã rời đi. Sau khi trùng sinh cô có rất nhiều dự định , nhiều kế hoạch muốn làm cô không có thời gian để lãng phí vào những điều vô bổ. Cứ thế một tháng trong ước định của hai người thấm thoát trôi qua, chỉ còn vài ngày nữa là họ sẽ ra tòa và chính thức đường ai nấy đi .Trong khoảng thời gian này cô tất bật chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

_ Sao rồi , kế hoạch tiến hành đến đâu rồi?

_ Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tớ

_ Cậu định khi nào sẽ lấy " nòng nọc" của hắn? và quan trọng là làm sao cậu lấy được?

_ Vào ngày cuối cùng của giáo ước tớ sẽ hẹn Âu Dương Chấn Thiên ăn tối ở khách sạn, tớ sẽ tìm cách cho hắn uống thuốc xong rồi hành động. Đây là thời gian và địa điểm, hôm đó cậu cứ theo kế hoạch mà đến hỗ trợ tớ .

_ OK, thuốc cậu cần đây.

Vừa nói cô vừa dúi vào tay Triều Dương một hộp thuốc màu trắng và nói thì thầm vào tai cô

_ Loại mạnh đó nha , không biết tên đó có chịu nổi không haha... Trịnh Vân Nhi cười ranh mãnh.

_ Đó là chuyện của hắn, cho hắn nếm chút khổ vì dám ức hiếp mình.

Bàn bạc đâu vào đấy cả hai tạm biệt nhau trở về công việc của bản thân.

Trong một tháng bên nhau lòng phòng bị của cô với Âu Dương Chấn Thiên có vơi đi nhưng cô không thể nào tha thứ cho anh, còn anh thì ngày càng yêu cô nhiều hơn, mong ước chiếm hữu cô ngày càng mãnh liệt nhưng lý trí bắt buộc anh phải kiên nhẫn đợi chờ. Đợi chờ ngày cô hồi tâm chuyển ý mà tình nguyện ở bên cạnh anh một lần nữa. Anh không muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà làm cô phải tổn thương thêm nữa.

Chuyện gì đến cũng đã đến, hôm nay là ngày giao ước của hai người, theo như kế hoạch cô đã hẹn anh ăn tối tại một khách sạn sang trọng. Hôm nay cô ăn mặt và trang điểm rất xinh đẹp và quyến rũ, khi cô bước vào nhà hàng có biết bao ánh mắt nhìn cô. Đàn ông thì trầm trồ, mê đắm phụ nữ thì ghen ghét có, ngưỡng mộ có. Còn Âu Dương Chấn Thiên từ lúc đón cô ở biệt thự mặt anh đã biến sắc, anh mê mẩn cô anh không muốn cho ai nhìn thấy bộ dạng xinh đẹp này của cô, nếu có thể anh ta muốn móc hết mắt của tất cả những gã đàn ông đang nhìn nàng. Hắn thầm nói

_ Đáng chết, sao hôm nay cô ấy lại có thể xinh đẹp đến thế? thật muốn biến nhỏ cô ấy bỏ vào túi mang về .

_ Sao hôm nay lại trang điểm xinh đẹp như thế, muốn quyến rũ tôi sao?

_ Anh muốn nghĩ như thế cũng được.

Vừa nói hai người vừa đi đến bàn dùng bữa. Trong lúc đang ăn cô giả vờ bất cẩn đổ rượu lên váy

_ A , bẩn hết rồi, làm sao bây giờ?

_ Em có sao ko không?

_ Chỉ bị bẩn, tôi ghét bẩn

_ Tôi sẽ thêu phòng khách sạn em hãy đi tắm, tôi sẽ gọi người mang váy mới đến cho em.

_ Được.

Anh liền gọi cho quản lý khách sạn đến nói chuyện.

Sau khi nói xong thì đã có nhân viên đến đưa cô lên phòng VIP. Cô vừa đi theo nhân viên khách sạn vừa cười thầm trong bụng vì kế hoạch đang tiến hành thuận lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK