Chương 10 An ủi nhau
Bị Âu Dương Chấn Thiên chiếm lấy suốt đêm cả người của Triều Dương bây giờ đau ê ẩm, cố nhấc người khỏi giường , tắm rửa sạch sẽ thay lại bộ váy cũ cô rời khỏi khách sạn bỏ lại anh còn đang ngủ say trên giường. Sau khi ra ngoài cô liền gọi cho Trịnh Vân Nhi nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng chuông của điện thoại. Càng gọi càng tức giận
_ Con nhỏ đáng chết , tốt nhất là cậu trốn cho kỹ vào để mình gặp được thì cậu chết là cái chắc.
Một bên khác vì tiếng chuông điện thoại Trịnh Vân Nhi bị đánh thức nhìn thấy số của Triều Dương cố hoàn toàn tỉnh giấc cô nhanh tay tắt điện thoại vì sợ tên khốn kế bên thức giấc thì cô đừng hòng bỏ trốn.Trịnh Vân Nhi rón rén đi vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ cô không có đồ để thay vì chiếc áo tội nghiệp của cô đã bị tên khốn nào đó xử đẹp rồi , cô chỉ còn có chiếc quần jeans nên đành lấy áo sơ mi của anh để mặc. Sau khi thay đồ xong cô nhanh chân đi chuyển ra cửa.
_ Này , tôi cần ra ngoài mua thêm thuốc và một số dụng cụ y tế nữa , một trong hai anh có thể đi theo tôi. Để tránh bị nghi ngờ cô chỉ còn cách cho một người đi theo , rồi cô sẽ tìm cách xử đẹp anh ta. Nghe vậy hai người họ không nghi ngờ và thương lượng ai sẽ theo cô.
_ Tôi sẽ theo cô, anh ta chính là người đã dí súng vào cô hôm qua cô cười đáp
_ Được.
_ Hai người rời đi , xuống tới nơi để xe cô liền là lớn
_ A , sao lão đại của anh lại xuống đây rồi , không lẽ có chuyện gì rồi sao? Nghe cô nói anh ta vội quay đi cô liền nhạn chân đạp anh ta một cái thật mạnh khiến anh ta ngã nhào rồi cô chạy với tốc độ ánh sáng leo lên xe rồ ga bỏ trốn. Biết đã bị lừa anh ta định đuổi theo thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy số anh ta vội bắt máy
_ Dạ, em nghe lão đại
_ Cô ấy đâu?
Anh ta ấp úng trả lời
_ Cô ấy, cô ấy bỏ trốn rồi, em sẽ lập tức đuổi theo bắt lại
_ Không cần trở về đi.
_ Vâng
Trở lên phòng anh vệ sĩ vừa bước vào đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng sắt nhọn như dao hướng về phía mình anh vô cùng hoảng sợ , cúi người xuống nhận tội
_ Xin lỗi lão đại là sơ xuất của tôi, tôi tình nguyện chịu phạt.
_ Chuẩn bị xuất phát về Nam Hải
_ Vâng
Anh tiến vào nhà tắm vệ sinh cá nhân rồi cũng nhanh chóng di chuyển ra sân bay. Gia Cát Trường Long vốn là người đứng đầu của thế lực đen ở Vùng Nam Hải anh đến Trung Hải lần này là để bàn chuyện làm ăn nhưng không ngờ lại bị ám toán rồi tao ngộ cùng cô. Anh định sẽ đưa cô về Nam Hải nhưng không ngờ cô lại bỏ trốn, đây cũng không phải địa bàn nên cũng không tiện tìm kiếm cô, Anh sẽ về giải quyết hết tất cả rắc rối rồi sẽ quay lại tìm cô.
_ Tạm thời tha cho em vừa nói anh vừa nhếch mép cười.
Sau khi tỉnh giấc, không thấy bóng dáng Triều Dương đâu Âu Dương Chấn Thiên liền gọi cho quản gia,
_ Cô ấy có về nhà không?
_ Thiếu phu nhân vừa về thưa cậu chủ
_ Tôi biết rồi, ông nhớ bảo dì Lý nấu vài món tẩm bổ cho cô ấy,
_ Vâng cậu chủ. Đáp lời ông chỉ là tiếng tút tút của điện thoại
Tối hôm qua họ không về, sáng nay thiếu phu nhân về vội chạy lên phòng còn cậu chủ đích thân căn dặn tẩm bổ cho thiếu phu nhân. Xâu chuỗi lại vấn đề, ông đã hiểu chuyện gì đã xảy ra rồi cười một cách vui vẻ
_ Vậy là gạo đã nấu thành cơm rồi haha , cậu chủ thật lợi hại. Nói rồi ông vui vẻ đi vào nhà bếp thông báo cho vợ mình.
Âu Dương Chấn Thiên sau khi cúp điện thoại cũng nhanh chóng đến tập đoàn làm việc anh muốn xử lý nhanh mọi việc rồi về nhà với cô. Nhưng anh không thể ngờ rằng tối qua là lần gặp mặt cuối cùng của hai người.
Triều Dương sau khi về nhà cô đã thu dọn tất cả hành lý, cô sẽ ra nước ngoài cô không muốn nhìn thấy Âu Dương Chấn Thiên thêm một lần nào nữa. Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thật số của Trịnh Vân Nhi cô liền bắt máy , chưa kịp nghe cô bạn nói gì cô đã đùng đùng nổi giận
_ Trịnh Vân Nhi cậu đã chết ở đâu thế, cậu có biết cậu hại mình rất thảm không?
Đáp lại lời cô là một sự im lặng, cảm thấy có gì đó không đúng cô liền thay đổi thái độ
_ Cậu đang ở đâu?
Đầu dây bên kia vẫn không trả lời, mà chỉ có tiếng khóc thút thít . Nghe thấy tiếng khóc lòng cô chợt run lên cô gấp gáp hỏi
_ Đã xảy ra chuyện gì? bình tĩnh nói mình nghe
Đầu dây bên kia khóc càng dữ dội hơn
_ Ngoan đừng khóc cậu còn có mình, nói cho mình biết cậu đang ở đâu? Lúc này Trịnh Vân Nhi mới nức nở lên tiếng
_ Mình đang ở bệnh viện.
_ Mình đến ngay, cậu ở yên đó chờ mình
Tắt máy điện thoại Triều Dương dự cảm được có chuyện không lành xảy ra, cô nhanh chóng thay quần áo và lái xe như bay đến chỗ Trịnh Vân Nhi. không lâu sau cô đã có mặt trước phòng làm việc của bạn mình, cô đẩy cửa đi vào thị nhìn thấy Trịnh Vân Nhi đang nằm gục trên bàn cô nhanh chân đến bên cạnh và nói
_ Mình đây rồi
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc cô ngước mặt lên, đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều, cô ôm lấy bạn mình và gào to
_ Hu hu hu. Mình sợ lắm mình tưởng mình sẽ chết, mình tưởng sẽ không gặp lại cậu nữa hu hu hu vừa nói cô vừa khóc nước mắt ướt đẫm cả một góc áo của Triều Dương.
Ôm chặt cô bạn vào lòng an ủi,
_ Đừng sợ, ai đã ức hiếp cậu mình sẽ cho hắn biết tay.
_ Hu hu hu, hôm qua trên đường đến chỗ cậu mình bị bắt cóc và bị cưỡng hiếp hu hu hu
Nghe đến đây tay của Triều Dương run rẩy cô đẩy bạn mình ra, cô nói trong tức giận
_ Ai đã làm chuyện khốn nạn đó với cậu mình sẽ bắt hắn phải trả giá.
_ Mình không biết, Trịnh Vân Nhi thút thít trả lời
_ Cậu bình tĩnh kể lại hết đầu đuôi sự việc cho mình.
Trịnh Vân Nhi khóc một trận tâm trạng ổn định lại phần nào, cô kể lại chuyện hôm qua mình gặp phải cho Triều Dương nghe. Nghe xong câu chuyện cô nhìn bạn mình và hỏi
_ Cậu có chắc anh ta là Gia Cát Trường Long không?
_ Anh ta nói với mình như thế
_ Anh ta là người đứng đầu của khu Nam Hải anh ta rất nguy hiểm cậu trốn thoát được từ chỗ anh ta là may mắn lắm rồi, lần này mình không thể trút giận cho cậu được Ngay cả Âu Dương Chấn Thiên còn phải nể anh ta vài phần. Xin lỗi cậu tại mình nên cậu mới gặp chuyện như vậy. Cô nhìn bạn mình bằng đôi mắt ngấn lệ
_ Hắn ta ghê gớm như vậy sao?
_ Ừ, Triều Dương buồn bã đáp, rồi cô nhìn bạn mình cười một cách đau xót
_ Không biết chúng ta kiếp trước tạo nghiệp gì mà kiếp này lại gặp toàn những tên khốn nạn. Rồi cô cũng kể lại chuyện đã xảy ra với mình lúc này Trịnh Vân Nhi cũng ôm cô vào lòng. Trong gian phòng khám bệnh không mấy rộng rãi hai nhân ảnh nhỏ bé đang an ủi cho nhau, họ đau lòng cho nhau thấu hiểu cho hoàn cảnh của nhau. Sau chuyện này tình bạn ấy ngày càng bền chặt và không gì có thể chia rẽ họ.