• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 12 Gặp người không nên gặp

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới chớp mắt mà cô đã đến và sinh sống ở nước S được bốn năm rồi. Trong bốn năm này cô đã sống thật vui vẻ và hạnh phúc, Triều Dương bây giờ đã là giảng viên của trường đại học nổi tiếng nhất nước S còn cô bạn Trịnh Vân Nhi cũng là một giáo sư bác sĩ chuyên khoa phụ sản rất nổi tiếng. Hai cô gái bất hạnh ngày ấy đã vươn lên giành lấy tương lai và hạnh phúc cho riêng mình.

_ Triều Dương hôm nay tớ không có trực ở bệnh viện chúng ta dẫn bọn trẻ ra ngoài ăn một bữa thật hoành tráng.

_ OK

Nghe thấy được dẫn đi ăn hai đứa bé một trai một gái đang ngồi xem phim hoạt hình nhảy cẩn lên vui sướng nói

_ A vui quá hôm nay được hai mẹ dẫn đi chơi.

_ Mình ăn lẩu đi mẹ, bé gái nũng nịu lên tiếng

_ Không ăn lẩu nóng lắm, ăn bittet đi.

_ Cậu là lão công của tớ cậu phải chiều tớ.

_ Ai bảo tớ là lão công của cậu?

_ Mẹ Nhi bảo thế, mẹ Nhi nói là phù sa không chảy ruộng ngoài, mình tốt thế gả cho cậu để cậu không bị đứa con gái khác ngược đãi.

_ Cậu nói mà không thấy ngại hả? Cậu mới là người ngược đãi tớ nhiều nhất. Mẹ Nhi nói tớ phải hi sinh thân mình để tránh cậu ra ngoài gây hại nhân gian. Nói rồi cậu bỏ đi để lại cô bé tức giận đến phòng má dậm chân. Cô vừa bé hét to vừa chạy đuổi theo

_ Triều Chấn Thiên, cậu chết chắc rồi, sao cậu dám nói tớ như thế, cậu đứng lại. Hai thân ảnh nhỏ bé rượt đuổi nhau chạy khắp nơi trong nhà , tiếng cười tiếng gọi nhau vang vọng.

_ Trịnh Vân Nhi rốt cuộc cậu đã tiêm vào đầu hai đứa nhỏ cái tư tưởng gì thế hả? Triều Dương vừa nói vừa cốc vào đầu của bạn mình

_ Ây da, thì có gì là sai đâu, thằng bé tốt thế có nó bảo hộ cho con gái mình sau này không cần lo gì nữa . Với lại cậu là bạn tốt nhất của tớ cậu làm mẹ chồng của con tớ thì còn gì bằng.

_ Hay quá ha, dẹp giùm cái tư tưởng ấy đi bà cô tụi nhỏ chỉ mới có ba tuổi thôi.

_ Thằng bé ưu tú thế mình phải khẳng định chủ quyền trước, để lâu người khác cướp mất thì sao?

_ Thật bó tay với cậu. Cô vừa cười vừa lắc đầu

_ Hai đứa thay đồ xong chưa?

_ Dạ xong rồi ạ. Hai đứa bé đồng thành trả lời

_ Vậy thì đi thôi

Bốn người cùng dắt tay nhau ra xe,

_ Hai đứa muốn ăn gì? Triều Dương dịu dàng hỏi

_ Dạ lẩu đi ạ Triều Chấn Thiên lên tiếng đáp

Nghe vậy cô bé vừa cười khúc khích vừa nói.

_ Lão công thật tốt.

Triều Dương chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm

Cả bốn người đã trước cổng nhà hàng, Triều Dương lên tiếng

_ Cậu đưa hai đứa bé vào trước mình đỗ xe rồi vào sau

_ OK, bà thông gia, Trịnh Vân Nhi vừa nói vừa cười

Nói rồi cô bước xuống xe hai tay dắt hai đứa bé trai thì mang vẻ lạnh lùng yêu nghiệt, gái thì nhí nhảnh đáng yêu . Họ đi tới đâu thì thu hút ánh nhìn đến đó.

_ Xin chào, quý khách đi mấy người ạ

_ Bốn người , hai người lớn và hai bé

_ Vâng, xin mời qua bên này

_ Cảm ơn

Họ đang di chuyển đến chỗ ngồi thì có một người đi va vào Trịnh Vân Nhi, người đó không những không xin lỗi mà còn là hét

_ A, cô bị mù hả, không biết tránh quá một bên sao

_ Này, bà vô lý vừa thôi, bà đụng vào tôi đã không xin lỗi còn là hét lại, đúng là bất lịch sự

_ Cô nói ai bất lịch sự.

_ Tôi nói bà, Trịnh Vân Nhi không e dè mà đáp lại.

Lúc này người phụ nữ nó ngước lên nhìn thấy Trịnh Vân Nhi bà ta trố mắt nhìn và gương mặt thêm phần tức giận, bà ta tát vào mặt của cô một cái thật mạnh

_ Con khốn thì ra mày trốn ở đây, hôm nay tao phải đánh chết mày. Nói rồi bà định vung tay lên đánh nữa thì cô đã kịp bắt lấy tay bà ta.

_ Bà lấy quyền gì đánh tôi, tôi sẽ kiện bà tội hành hung.

_ Kiện tao, tao là mẹ mày lại không được đánh mày sao?

_ Mẹ tôi chết rồi, còn bà chẳng là cái thá gì.

Tiếng cải vã đã làm nhiều người chú ý đến, lúc này bà ta giả vờ đáng thương

_ Phải tôi là mẹ kế nên không dạy được cô, là lỗi của tôi. Cô hại gia đình của mình phá sản, hại ba cô phải tức đến sắp chết cô còn chưa vừa lòng sao. Bà ta vừa nói vừa tỏ ra đáng thương, nhiều người ở đây bắt đầu chỉ trỏ cô

_ Bà nói gì ba tôi làm sao?

_ Cô đã làm gì đắt tội với người của Gia Cát ở Nam Hải để họ tìm đến trả thù, họ bảo nếu không giao cô ra thì đừng mong sống tiếp. Đứa con gái bất hiếu như cô, gây họa xong rồi bỏ trốn để mọi người trong nhà chịu tội thay. Cô đúng là đồ độc ác, đồ vô lương tâm bà ta càng nói càng gào to.

Nghe đến đây mặt của Trịnh Vân Nhi tái xanh, hai tay lạnh buốt, lúc này hai đứa trẻ đồng thanh gọi cô

_ Mẹ , mẹ sao thế ?

_ Mẹ, mày chưa chồng sao lại có con, đây là nghiệt chủng của tên đàn ông nào?

_ Cô vẫn không trả lời, lúc này Trịnh Bảo Nhi lo lắng nhìn cô và nói

_ Mẹ , mẹ không sao chứ, mẹ không khỏe sao, cô bé nói trong nức nở. Triều Chấn Thiên thì bình tĩnh hơn cậu nắm tay và an ủi cô bé

_ Ngoan đừng khóc, có tớ ở đây.Nói rồi cậu nhìn quanh rồi thấy mẹ mình đi vào cậu thở phào nhẹ nhõm lấy tay ra dấu cho Triều Dương nhanh chóng đến.

Triều Dương từ xa đã thấy có chuyện xảy ra , cô nhanh chân bước vào

_ Đã xảy ra chuyện gì?

Cậu bé tay của mẹ mình rồi chỉ về hướng người phụ nữ đã cải nhau với Trịnh Vân Nhi

_ Nhìn về phía người phụ nữ, cô đã nhận ra bà ta và cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra

_ Bà đã nói gì với cậu ấy?

_ Liên quan gì đến cô?

_ Mẹ bà ta đánh mẹ Nhi. Triều Chấn Thiên đứng bên cạnh nói. Cô quay sang Trịnh Vân Nhi

_ Cậu có sao không? Sao lại để bị đánh?

Lúc này Trịnh Vân Nhi mới bình tĩnh trở lại,

_ Mình không sao, có chuyện rồi chúng ta về nhà đi.

_ Được

_ Ai cho phép mày đi, hôm nay mày phải nói cho rõ ràng.

_ Nói gì? Triều Dương lên tiếng đáp lại

_ Chuyện gia đình tôi chưa đến lượt người ngoài như cô xen vào.

_ Bà mới là người ngoài, chuyện bà đánh cậu ấy tôi còn chưa tính mà bà lại muốn gây chuyện .

_ Đúng là đồ không có cha mẹ dạy, thật vô giáo dục

_ Phải, bà có cha mẹ dạy, bà có giáo dục. Cha mẹ bà giáo dục bà đi quyến rũ đàn ông, làm tiểu tam phá hoại gia can người khác. Rồi bà cũng dạy con gái bà như thế , bất chấp già trẻ chỉ cần có tiền cung phụng cho mẹ con bà là được. Sự giáo dục của gia đình bà khiến tôi phải rửa mắt mà nhìn.

Nghe cô nói mà bà ta tức đến xanh mặt , á khẩu không trả lời được tiếng nào. Thẹn quá hóa giận bà ta định ra tay đánh cô thì bị cô bắt lấy rồi hất tay cho bà ta ngã nhào xuống sàn , bà ta chỉ biết gào lên

_ Con khốn, mày sẽ không yên với tao đâu

Triều Dương không thèm để ý bà ta nữa, đôi có với loại người này chỉ làm mất giá trị bản thân mà thôi, cô quay người nắm tay hai đứa trẻ dẫn đi, theo kế bên là Trịnh Vân Nhi với gương mặt vẫn còn hoang mang hoảng hốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK