Chương 17 Có người gây rối
Triều Dương và bọn trẻ đi một lúc thì trở lại, vừa đến cửa phòng thì đã nghe tiếng cải vã ầm ĩ. Cô liền dừng chân lại không bước vào mà ngồi ở hàng ghế bên ngoài lắng nghe câu chuyện
_ Mẹ có chuyện gì vậy? ai ở trong phòng mà lớn tiếng thế. Cô bé Bảo Nhi hồn nhiên nói
_ Bà ta là người xấu, là người lần trước đánh mẹ Nhi ở nhà hàng
_ Không được con phải vào bảo vệ mẹ, không thể để bà ta ức hiếp mẹ Nhi nữa.
Triều Dương ôm cô bé vào lòng và nói
_ Không sao đâu con, mẹ Nhi rất mạnh mẽ sẽ không để bà ta ức hiếp nữa, huống hồ còn có ông ngoại nữa, ông ngoại sẽ bảo vệ mẹ Nhi mà. Triều Chấn Thiên cũng ra giọng khuyên nhủ
__ Được rồi, cậu ra kia chơi với mình. Chuyện của người lớn cậu xen vào cũng chẵn giúp được gì ngược lại làm họ lo lắng thêm thôi. Với lại mẹ của chúng ta là supper whormen mà cậu lo gì.
_ Có thật là không sao không
_ Thật, đi theo tớ nào
_ Ừ, tớ nghe cậu
Thế là hai đứa bé nắm tay rời đi . Triều Dương nói vọng theo
_ Đừng đi xa khỏi tầm mắt của mẹ . Chấn Thiên nhớ luôn ở bên cạnh Bảo Nhi nhé
_ Vâng ạ.
Trong phòng vẫn vang lên tiếng nói chói tai của người phụ nữ kia
_ Ông có phải già rồi nên hồ đồ rồi không, tại sao ông lại đi bênh vực cho cái thứ không ra gì như nó.
Gây họa xong rồi bỏ trốn , chưa chồng mà đã sinh ra một đứa tạp chủng. Thứ con gái hư đốn như nó ông không những không là mắng mà còn bênh vực cho nó. Chuyện này nếu truyền ra ngoài mặt mũi nhà họ Trịnh biết giấu vào đâu.
_ Mặt mũi nhà họ Trịnh không đến phiên bà lo, tốt nhất bà nên quản thúc đứa con gái ngoan của bà cho kỹ vào, đừng để cô ta ra ngoài làm tiểu tam phá hoại gia đình người khác nữa, thất đức lắm. Trịnh Vân Nhi vừa lườm bà ta vừa nói
Nghe xong những lời này bà ta càng tức điên lên, bà vung tay lên định đánh cô thì bị cô chặn lại.
_ Lần trước đó quá bất ngờ nên mới bị bà đánh, lần này thì đừng hòng. Nói rồi cô hất bà ta ra làm bà ta loạn choạng bà ta nhanh tay nắm lấy thanh giường mới không bị té ngã. Tức giận đến mất lý trí bà ta quên đi sự có mặt của ông Trịnh và để lộ bản chất thực sự của mình. Bà ta lớn tiếng mắng cô
_ Đồ mất dạy, đồ có cha sinh mà không có mẹ dạy. Được mẹ mày không biết dạy mày thì hôm nay tao sẽ dạy mày. Lời vừa dứt bà ta hùng hổ nhào về phía cô thì bị tiếng quát của Ông Trịnh mà hoảng hốt dừng lại
_ Phương Huệ bà có câm miệng lại không. Sao bà dám đối xử với con của tôi như thế. Thì ra đây mới là con người thật của bà. Đúng là độc phụ mà. Ông Trịnh Tức giận gằng lên từng chữ . Rồi ông nhìn về phía đứa con gái nhỏ bé của mình nhẹ nhàng nói
_ Bà ta đánh con sao? là lúc nào? sao con không nói với ba . Xin lỗi con để con thời gian qua để con chịu nhiều ủy khuất . Ta thật có lỗi với mẹ con con.
_ Không sao đâu ba, ba đừng vì loại người này mà tức giận mà tổn hại sức khỏe. Con không trách ba và con nghĩ mẹ cũng như thế.
_ Thì ra ông vẫn còn nhớ đến con đàn bà đê tiện đó. Hèn gì ông lạnh nhạt với tôi như thế. Ông thật quá đáng.
_ Bà không xứng nhắc đến cô ấy và không có tư cách gì để đòi hỏi sự yêu thương từ tôi.
_ Sao ông lại tàn nhẫn với tôi như thế. Trịnh Tuấn Minh ông là đồ bội bạc , một kẻ vô lương tâm. Nếu ông đã không nghĩ đến tôi thì cũng phải nghĩ đến Vân Anh chứ, nó cũng là cốt nhục của ông mà.
_ Hừ , cốt nhục bà nói ra mà không thấy hỗ thẹn với tôi với tổ tiên nhà họ Trịnh sao? Đúng là người phụ nữ độc ác nham hiểm. Không biết nhà họ Trịnh tôi đã làm chuyện thất đức gì mà bị ông trời trừng phạt để gặp phải một người phụ nữ như bà.
Nghe những lời ông Trịnh vừa thốt ra bà ta chết trân tại chỗ, khuông mặt đỏ bừng vì tức giận nay đã chuyển sang tái xanh, tay chân bà ta run rẩy miệng lắp bắp nói chẳng thành lời
_ Ông... ông...ông đã biết hết rồi sao? làm sao mà ông có thể biết được?
_ Giấy không gói được lửa. Bà tưởng bà có thể một tay che trời sao?
Gương mặt bà ta bây giờ méo mó đến khó coi. Mất hết bình tĩnh bà ta gào lên
_ Tất cả là tại mẹ con mày, mẹ con mày đã phá hoại cuộc sống tốt đẹp của tao, mẹ mày còn đấu không lại tạo rồi chết trong tức tửi thì mày là cái thá gì rồi tao cũng cho mày chết theo con mẹ đê tiện của mày.
Lúc này ở bên ngoài Triều Dương đã nghĩ đến lúc cần thiệp rồi. Cô liền đi ra chỗ y tá và nói
_ Xin gọi đội bảo an giúp tôi có người đang gây rối trong phòng bệnh của ba tôi
Nghe vậy cô y tá liền nhanh tay nhấn nút gọi bảo an
_ Cho người lên khu VIP có người đang gây rối.
Triều Dương mỉm cười nói
_ Cảm ơn!
_ Không có gì đó là trách nhiệm của chúng tôi.
Lúc này Triều Dương quay qua định gọi hai đứa trẻ thì chẵn thấy đâu nữa, cô nhanh chân đi tìm vì cô nghĩ bọn trẻ đang quanh quẩn đâu đây.
Cũng lúc này cô bà Bảo Nhi vì quá hiếu động nên chạy lung tung khắp nơi, làm cho cậu bé Triều Chấn Thiên cũng phải đi theo
_Câụ đừng chạy nữa, chúng ta đi hơi xa rồi mẹ Dương se lộ lắng đó.
_ Chán cậu quá, chúng ta đâu có đi xa lắm đâu.
Cô bé vừa chạy vừa ngoái nhìn Triều Chấn Thiên đang chạy phía sau, bỗng cậu bé vừa chạy nhanh lại vừa hét lên
_ Bảo Nhi cẩn thận
Cô bé quay đầu lại thì nhìn thấy một cô ý tá đang đẩy một chiếc xe y tế. Biết không thể tránh khỏi cô bé chỉ biết nhắm mắt lại trong đầu thầm nghĩ
_ Chắc sẽ đau chết mất. Rầm một tiếng , cô y tá hoảng hốt hét lên
_ Ối
Nhắm mắt một lúc , tai nghe thấy tiếng đồ đạc rơi nhưng cô bé lại không thấy đau. Mở mắt ra thì thấy cả cơ thể nhỏ bé của mình đã được một nhân ảnh cao lớn bao phủ lấy. Chưa kịp định thần thì Triều Chấn Thiên chạy đến kéo cô bé ra nói với giọng vừa lo lắng vừa trách móc. Mắt thì dò xét xem cô bé có bị thương chổ nào không
_ Cậu có sao không? đi đứng kiểu gì thế? đúng là không làm người khác bớt lo được.
Cô bé làm bộ dáng tinh nghịch nói
_ Không sao mà, tớ không đau ở đâu hết.
_ Thật không.
_ Thật thật mà. Cô bé vừa nói vừa gật đầu như gà mổ thóc. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô bé Triều Chấn Thiên muốn trách cũng không nỡ trách.