• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Cùng nhau bỏ trốn

Sau khi tâm trạng cả hai bình ổn trở lại Triều Dương đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói.

_ Càng nghĩ càng thấy không ổn

_ Lại có chuyện gì?

_ Nếu anh ta thật là Gia Cát Trường Long thì chắc chắn hắn sẽ không buông tha cậu dễ dàng như thế. Hắn sẽ còn đến tìm cậu.

_ Không mình không muốn gặp lại tên khốn đó. Cô trả lời trong hoảng loạn

_ Cậu có muốn xuất ngoại cùng mình không?

_ Xuất ngoại

_ Đúng, chỉ có ra nước ngoài mới có thể thoát khỏi tầm kiểm soát của hai tên đó

_ Kế hoạch của cậu thì sao?

_ Nó không còn quan trọng nữa, trải qua chuyện này tớ cảm thấy tớ càng muốn trả thù thì mọi chuyện càng tệ hơn.

_ Cậu nói gì tớ không hiểu?

Triều Dương nhìn bạn của mình nhưng không biết nói sao cho cô hiểu. Cô không thể nói việc mình trùng sinh bây giờ được. Việc cấp bách bây giờ là rời khỏi đây.

_ Sau này tớ sẽ giải thích, còn bây giờ cậu hãy về chuẩn bị tối nay bay cùng tớ.

_ Được, mình sẽ theo cậu. Chúng ta sống chết có nhau.

_ Cậu về thủ xếp đi, chúng ta không còn nhiều thời gian. Xong việc gọi mình , mình lái xe qua đón cậu

_ Không cần mình chuẩn bị xong sẽ ra sân bay , hẹn gặp cậu ở đó.

_ Được, Vậy bây giờ tớ đến tòa án trình đơn ly hôn rồi ủy quyền cho luật sư giải quyết . Sau hôm nay chúng ta sẽ thoát khỏi chốn đau thương này và bắt đầu một cuộc sống mới.

Sau khi tạm biệt Trịnh Vân Nhi , Triều Dương đến tòa trình đơn ly hôn. Cô đã thông suốt rồi, cô sẽ buôn bỏ hận thù và sống một cuộc sống hạnh phúc, đây có lẽ cũng là mong muốn của ông bà và cha mẹ của cô ở thế giới bên kia. Nếu cô cứ cố chấp với quá khứ sẽ chỉ hại người hại mình chuyện của Trịnh Vân Nhi là hồi chuông cảnh tỉnh cô. Hôm nay Triều Dương cô sẽ chấm dứt tất cả và bắt đầu lại từ đầu.

Sau khi giải quyết ổn thỏa cô thở phào nhẹ nhõm và tự nói với mình

_ Bắt đầu một cuộc sống thật hạnh phúc nào.

Nói rồi cô nhanh chân về nhà . Khi vừa đến nhà cô đã lên lầu lấy hành lý, trước khi đi cô chào từ biệt vợ chồng bác quản gia.

_ Cháu sẽ rời khỏi đây, hai bác ở lại giữ gìn sức khỏe cảm ơn hai người thời gian qua đã chăm sóc cho cháu. Nếu có cơ hội cháu sẽ về thăm hai người. sau khi cháu đi nhờ bác chuyển cái này về nhà cũ của Âu Dương gia.

_ Thiếu phu nhân đang nói gì thế. người định đi đâu, còn cậu chủ thì sau.

_ Cháu đi đây

_ Không thiếu phu nhân có chuyện gì hãy đợi cậu chủ về

_ Cháu không muốn gặp anh ta, bác cũng đừng ngăn cản cháu, cháu không muốn hận luôn hai người.

Nói rồi cô đi thẳng ra xe lái thẳng đến sân bay.

Âu Dương Chấn Thiên bây giờ tâm trạng đang rất vui vẻ , anh đang gấp rút làm hết công việc để về với cô. Lúc này chuông điện thoại vang lên

_ Có chuyện gì?

_ Thiếu phu nhân bỏ đi rồi, cậu chủ hãy mau đi tìm thiếu phu nhân về đi ạ

_ Ông nói cái gì? Triều Dương đi đâu? sau lại bỏ đi

_ Xin cậu chủ thứ lỗi, tôi không ngăn được thiếu phu nhân.

Âu Dương Chấn Thiên tắt máy và gọi trợ lý vào và bảo

_ Trong thời gian nhanh nhất tìm ra tung tích của thiếu phu nhân.

_ Vâng

Triều Dương đã đoán trước được Âu Dương Chấn Thiên sẽ không dễ dàng để mình rời đi nên cô đã tính toán sẵn. Cô để lại dấu tích của mình ở sân bay lớn nhất khu vực Trung Hải nhưng thực tế chất cô đang đi chuyển đến sân bay nội địa. Cô sẽ cùng Trịnh Vân Nhi bay ra vùng Bắc Hải rồi mới từ đó bắt máy bay đi nước S. Với cách này thì dù Âu Dương Chấn Thiên có thần thông quản đại đến đâu cũng khó mà bắt được cô. Vừa đến sân bay cô đã gặp Trịnh Vân Nhi đứng chờ ở đó, cả hai nhanh chóng vào làm thủ tục bay đến Bắc Hải.

Cùng lúc đó ở tập đoàn Âu thị

_ Thưa chủ tịch, thiếu phu nhân đã đặt vé máy bay đi nước Y ở một sân bay và đặt vé ở một sân bay khác đi Bắc Hải. Tôi đã cho người đi cả hai nơi để tìm kiếm nhưng nếu cô ấy đi Bắc Hải thì có lẽ người của chúng ta sẽ không đuổi kịp.

_ Cho người đến Bắc Hải điều tra xem cô ấy đến đó làm gì?

_ Vậy còn nước Y thì sau?

_ Cô ấy sẽ không đi nước Y, cô ấy chỉ muốn đánh lừa chúng ta, để chúng ta mất nhiều thời gian tìm kiếm mà thôi

_ Vâng, tôi đã hiểu. Nói rồi trợ lý vội vã rời đi

Còn Âu Dương Chấn Thiên lúc này đang vô cùng tức giận, anh đập mạnh hai tay xuống bàn nặng nề phát ra từng tiếng

_ Giỏi lắm , em giỏi lắm Triều Dương. Tôi sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, kiếp này dù em có chạy đến chân trời tôi cũng sẽ tìm được em.

Sau khi đến Bắc Hải Triều Dương và Trịnh Vân Nhi cũng nhanh chóng đặt vé bay sang nước S. Trong lúc đợi ngồi ở phòng chờ cả hai cùng nhau trò chuyện

_ Mình thật sự nể cậu, kế hoạch như thế mà cũng nghĩ ra.

_ Mình bây giờ không còn là Triều Dương của ngày xưa nữa, mình sẽ càng ngày càng mạnh mẽ để bảo vệ cậu, vì bây giờ cậu chính là người thân duy nhất của mình.

_ Nghe nỗi cả da gà, Bà đây không cần cậu bảo vệ chỉ cần cậu bao nuôi mình là được, mình bây giờ thất nghiệp rồi.

_ Được, tiểu phú bà mình đây dư khả năng bao nuôi cậu suốt đời. Vừa nói cô vừa cười

Nói chuyện một lúc lâu thì cũng đã có thông báo chuyến bay sắp khởi hành cả hai cô gái nắm tay nhau cùng đi, trong mắt họ tràng đầy hi vọng cho một ngày mai tươi sáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK