• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 18 Con bé chắc chắn là con gái của tôi

Sau khi xác nhận là Bảo Nhi không có vấn đề, cậu bé Triều Chấn Thiên liền kéo Bảo Nhi ra sau lưng mình rồi ngước lên nhìn người đàn ông đã đỡ Bảo Nhi. Khi nhìn thấy gương mặt của người đàn ông đó cậu bé không khỏi thất thần và thầm nghĩ

_ Sao có thể giống đến như vậy? Đây chẵn lẻ là người đã cho mẹ Nhi "giống" sao? Tuy trong lòng hoang mang nhưng gương mặt hết sức bình tĩnh. Cậu cúi người lễ phép nói

_ Cảm ơn chú đã giúp cậu ấy. Chú có bị thương ở đâu không, nếu có chú hãy liên hệ bệnh viện tiếp nhận điều trị gia đình cháu sẽ chịu mọi chi phí điều trị cho chú. Nhân tiện chú cho cháu xin phương thức để liên lạc luôn ạ.

Lời cậu bé vừa thốt ra không khỏi làm cho mọi người ở đây kinh ngạc, ai cũng thầm nghĩ đây là lời của một đứa trẻ 3,4 tuổi sao? Bọn trẻ bây giờ thông minh và khôn khéo vậy sao? lúc mình tầm tuổi nó chỉ biết khóc lóc ăn vạ.

Bảo Nhi đứng sau lưng cũng thò đầu ra

_ Cảm ơn chú đẹp trai đã cứu cháu, không có chú chắc Bảo Nhi sẽ đau lắm.

Lúc này người đàn ông đó khụy gối xuống và đưa cho cậu bé một tấm danh thiếp

_ Đây là danh thiếp của chú. Nói rồi anh ta ôn nhu chuyển ánh nhìn đến cô bé Bảo Nhi

Triều Chấn Thiên nhìn tấm danh thiếp mà khuôn mặt trầm ngâm. Gia Cát Trường Long. Cái tên này cậu đã một lần trộm nghe mẹ nhắc đến. Không lẽ trùng hợp vậy sao?

_ Ta không sao, không cần phiền phức như thế. Đây là anh trai của cháu à

Bảo Nhi nhanh nhảu trả lời

_ Không ạ đây là lão công của cháu.

Mọi người ở đây lại một lần nữa cả kinh.

_ Lão công? Gia Cát Trường Long kinh ngạc hỏi

_ Đúng ạ, bọn cháu đã được định hôn từ trong bụng mẹ.

_ Ồ, ngạc nhiên thật.

_ Bảo Nhi không được nói chuyện trong nhà với người lạ

_ Có sau đâu chứ, chú ấy là ân nhân của tớ mà.

_ Tên cháu là Bảo Nhi

_ Vâng ạ, còn cậu ấy là Chấn Thiên ạ

Nghe đến đây Gia Cát Trường Long lại một lần nữa kinh ngạc anh ta nhìn hai đứa bé với ánh mắt khó hiểu.

Càng nghĩ càng thấy không ổn cậu bé Triều Chấn Thiên không muốn tiếp xúc nhiều với người đàn ông này, cậu muốn đưa Bảo Nhi nhanh chóng rời đi . Cậu nắm lấy tay cô bé và lễ phép cúi chào nhưng giọng nói thì không có chút tình cảm

_ Nếu chú đã nói vậy thì bọn cháu xin phép rời đi ạ. Bọn cháu đi lâu như vậy sẽ làm người lớn trong nhà lo lắng. Một lần nữa chúng cháu xin cảm ơn chú.Nói rồi cậu nhanh chóng kéo Bảo Nhi đi thật nhanh

Bảo Nhi tuy vẫn đi theo cậu nhưng đầu thì ngoái lại tay vẫy lia lịa miệng nói to

_ Bye nhé chú đẹp trai.

Đi được một lúc thì hai đứa bé thấy Triều Dương đi tới, cô bé Bảo Nhi vừa vẫy tay vừa gọi

_ Mẹ Dương chúng con ở đây

Nhìn thấy bọn trẻ Triều Dương đi chuyển nhanh hơn

_ Các con đi đâu thế. Mẹ đẻ dặn là không được đi xa rồi mà

_ Chúng con chỉ đi ra kia chút thôi ạ. Triều Chấn Thiên nhanh miệng đáp lời

_ Được rồi lần sau không được thể nữa.

_ Vâng ạ hai đứa trẻ đồng thanh đáp.

_ Theo mẹ vào thăm ông ngoại nào.

Hai đứa trẻ được Triều Dương nắm tay dẫn đi. Trong lúc đó chỗ Gia Cát Trường Long

_ Có cần làm xét nghiệm DNA không lão đại

_ Không cần nữa, con bé chắc chắn là con của tôi. Vừa nói anh ta vừa nhếch mép cười, trong lòng nghĩ đến Trịnh Vân Nhi

_ Em không những bỏ trốn, lén sinh con của tôi mà còn cả gan định hôn cho con bé với thằng oắt con của Âu Dương Chấn Thiên. Tôi mà bắt được em thì chết chắc.

_ Đã hẹn chủ tịch Âu chưa?

_ 9 giờ tối nay tại phòng VIP số 1 của bar Overnight

_ Được, tôi có chút việc cậu ở đây theo dõi khi nào họ rời đi thì báo ngay cho tôi.

_ Vâng thưa lão đại.

Lúc này Triều Dương đã dẫn hai đứa bé vào phòng bệnh của ông Trịnh

_ Mình về rồi

_ Cậu đã gọi bảo an sao?

_ Đúng vậy. Mình làm việc cậu có hài lòng không?

_ Còn phải hỏi sao.Cậu là nhất rồi

Nhìn bọn trẻ đối xử tốt với nhau như vậy ông cảm thấy an ủi phần nào

_ Thật may vì có con bên cạnh Bảo Nhi. Cả cuộc đời khốn khổ của con bé chỉ có con là niềm vui niềm an ủi .

_ Còn có chúng con nữa, bọn con sẽ bảo vệ cho các mẹ không để ai ức hiếp nữa.

Ông nhìn bọn trẻ cười nói

_ Đúng đúng các cháu của ông là giỏi nhất. Lại đây ông ôm cái nào.

Nghe gọi hai đứa trẻ vui vẻ đi đến . Bảo Nhi nhanh chân xà vào lòng Ông ngoại làm nũng đủ kiểu còn Triều Chấn Thiên tính tình trầm ổn chỉ đứng và nhìn. Ông Trịnh xoa đầu cậu bé và nói

_ Sau này phải nhờ Chấn Thiên nhà ta chăm sóc cho Bảo Nhi rồi.

_ Vâng ạ.

Lúc này cô bé Bảo Nhi lên tiếng

_ Ông ơi lúc nãy cháu sắp ngã thì được một chú rất đẹp trai cứu đó ạ. Nếu ba cháu mà đẹp như chú ấy thì thích biết bao.

Lúc này cả ba người lớn dời ánh nhìn đến hai đứa trẻ. Triều Dương lên tiếng hỏi

_ Đã có chuyện gì?

_ Dạ lúc nãy con chạy nhanh quá mém đụng vào xe y tế của cô y tá cũng may là chú ấy kịp đỡ cho con .

Trịnh Vân Nhi lo lắng hỏi

_ Vậy con có sao không? có bị thương ở đâu không

_ Con đã kiểm tra rồi cậu ấy không sao ạ. Chúng con cũng đã cảm ơn rồi ạ. Triều Chấn Thiên nhanh miệng đáp cậu không muốn Bảo Nhi nói tiếp , cậu sợ mẹ biết được người đó là ai sẽ lo lắng thêm. Rồi cậu nhanh chóng chuyển chủ đề

_ Ông ngoại đói chưa ạ, bọn con và mẹ Dương mua nhiều món ngon lắm.

Thấy thái độ của cậu bé Triều Dương và Trịnh Vân Nhi nhìn nhau như ngầm hiểu. Có ai hiểu con bằng mẹ chứ, chắc chắn là còn có chuyện gì nữa nhưng nếu cậu bé đã muốn giấu thì hẳn là có nguyên do gì đó, sau khi về nhà thì các cô sẽ hỏi sau.

_ Đúng đó mãi nói chuyện mà quên mất, chúng ta cùng ăn đi. Triều Dương lên tiếng cắt ngang câu chuyện.

_ Yes, có đồ ăn rồi. Bảo Nhi vui mừng nói to làm cho mọi người bậc cười, còn cậu bé Triều Chấn Thiên thì thở phào nhẹ nhõm vì người lớn không hỏi tiếp nữa. Cả căn phòng bây giờ chỉ tràn ngập tiếng cười, tiếng nói chuyện vui vẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK