Chương 16 Cả nhà đoàn tụ
Lúc này Trịnh Vân Nhi dẫn bọn trẻ xuống
_ Mình đi được chưa.
_ Được chúng xuất phát thôi
_ Chúng ta đi đâu vậy mẹ, hai đứa trẻ đồng thanh hỏi
Triều Dương nhìn bọn trẻ nói với giọng đầy cưng chiều
_ Đi gặp ông ngoại của các con.
_ Yes, sắp được gặp ông ngoại rồi Bảo Nhi vui vẻ ra mặt, còn Triều Chấn Thiên thì lại trầm ngâm không nói, không biết trong cái đầu nhỏ bé kia đang suy nghĩ điều gì?
Không lâu sau cả bốn người đã đến bệnh viện, Trịnh Vân Nhi đã từng làm ở đây nên cũng không khó khăn gì khi tìm phòng bệnh của bà cô ấy.Đến trước cửa phòng Trịnh Vân Nhi ngập ngừng không dám mở cửa vì cô không biết phải đối diện với ba cô như thế nào, cô bỏ đi lâu như thế bây giờ trở về lại còn có con và quan trọng hơn là tại vì cô nên ba cô mới rơi vào tình cảnh này. Trong lòng cô bây giờ ngổn ngang tâm sự cùng lo lắng. Nhìn thấy biểu cảm của Trịnh Vân Nhi Triều Dương hiểu ngay và tiến đến
_ Đừng lo lắng còn có mình đây, hãy nói rõ mọi chuyện bác trai sẽ hiểu cho cậu, bác ấy thương cậu nhất mà.
_ Mình biết rồi, chúng ta vào thôi.Nói rồi cô đưa tay gõ cửa cốc...cốc...cốc
_ Một giọng nói trầm ấm nhưng hơi yếu ớt vang lên
_ Cửa không khóa mời vào.
Nghe thấy giọng nói ấm áp quen thuộc ấy làm trái tim của Trịnh Vân Nhi đau thắt lại tay run run mở cửa.
Trước mắt cô là một thân ảnh già nua , yếu ớt . Ba của cô không còn vẻ phong độ như ngày nào, bệnh tình cùng biết bao gánh nặng đã bòn rút hết sức sống của ông. Nhìn thấy ba mình như vậy nước mắt cô không kiềm được mà rơi xuống, từng giọt từng giọt thấm mặn môi , giọng run run cất lời
_ Ba con xin lỗi, con xin lỗi tất cả là tại con nên ba mới ra nông nỗi này hu..hu..hu
Còn ông Trịnh kể từ sau khi cô bước vào ông không dám tin vào mắt mình. Ông cứ nghĩ kiếp này ông không còn cơ hội gặp cô nữa, đứa con gái mà ông đã hết mực yêu thương.
_ Cậu bình tĩnh lại đi, đừng làm bọn trẻ sợ
Nghe lời Triều Dương cô cố trấn tĩnh và tiền đến gần giường bệnh nắm lấy tay bà mình và nói
_ Con gái bất hiếu đã để ba lo lắng, bây giờ con về rồi về bên cạnh ba rồi cô vừa thút thít vừa nói
Ông Trịnh nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương, nắm chặt tay cô và bảo
_ Sao con lại về rồi? ở đây rất nguy hiểm hãy trốn đi con, không cần lo cho ba, ba chịu được hết chỉ cần con bình an là được.
Nghe ông nói như thế cô lại gào lên khóc tức tửi
_ Không con không đi đâu nữa có chết con cũng không đi, con sẽ không bỏ ba lại một mình nữa hu...hu..hu
Lúc này tiếng nói hồn nhiên trong trẻo của Bảo Nhi vang lên làm bầu không khí vở nát.
_ Mẹ, sao mẹ lại khóc, ông ngoại đâu có mắng mẹ
Tiếng nói của cô bé làm cho Ông Trịnh cả kinh.Ông nhìn cô bé rồi nhìn con gái của mình hỏi
_ Chuyện này là sao? Đứa bé là con của con , con sinh con từ khi nào? Mấy năm nay con đã gặp phải chuyện gì?
Trịnh Vân Nhi vừa lau nước mắt vừa kéo Bảo Nhi lại gần và nói
_ Ba, đây là Bảo Nhi là cháu ngoại của ba, còn chuyện của con thì dài lắm từ từ rồi con sẽ kể cho ba. Nói rồi cô nhìn Bảo Nhi và bảo
_ Bảo Nhi chào ông ngoại đi con.
Cô bé ngoan ngoãn đáp
_ Con chào ông ngoại ạ, con là Trịnh Bảo Nhi là con của mẹ Nhi ạ.
Ông Trịnh âu yếm nhìn cô bé và ôm vào lòng
_ Ngoan, cháu của ông không chỉ xinh đẹp mà còn ngoan ngoãn nữa.
Nhìn thấy cảnh cha con , ông cháu đoàn tụ Triều Dương thấy rất xúc động và mừng thay cho bạn của mình. Nhưng đâu đó trong lòng cô cảm thấy thật chua xót, cô đang chua xót cho chính bản thân mình vì bên cạnh cô đã không còn những người thân thiết nữa. Nhìn thấy cô như vậy cậu bé Triều Chấn Thiên dường như hiểu được gì đó cậu liền nắm tay mẹ mình thật chặt như ăn ủi, như muốn nói rằng
_ Mẹ đừng buồn , mẹ vẫn còn có con bên cạnh
Triều Dương nhìn xuống cậu bé với ánh mắt đầy yêu thương như đáp lại.
Lúc này Trịnh Vân Nhi mới quay sang và bảo
_ Ba hôm nay Triều Dương cũng đến thăm ba, và đứa bé này là Triều Chấn Thiên con của cậu ấy, nói rồi cô ra hiệu cho Cậu bé đến gần
_ Chấn Thiên lại đây chào ông ngoại đi con.
Nghe thấy tên của cậu bé ông không khỏi kinh ngạc và nhìn Triều Dương với ánh mắt khó hiểu.
Nghe gọi cậu bé nhanh chân chạy đến
_ Con chàu ông ạ.
Ông khẽ xoa đầu và hiền từ nói
_ Ngoan, cháu của ông thật ngoan. Ông cố gắng sống đến bây giờ thật không uổng phí.
Lúc này Triều Dương mới lên tiếng
_ Mấy năm nay thật cực khổ cho bác
_ Con bé ngốc này, cực khổ gì chứ là tại bác vô dụng không bảo vệ được các con. Giọng của ông nghe thật buồn bã và ai oán. Ông buồn cho số phận truân chuyên của các con và oán trách cho sự bất lực của bản thân, đã không thể bảo vệ cho bọn trẻ trước giông bão của cuộc đời mà lại còn làm gánh nặng thêm cho chúng nữa.
Như hiểu được lòng của ông cả hai liền thay đổi chủ đề
_ Ba à chúng con không sao, từ bây giờ chúng con sẽ bảo vệ và chăm sóc cho ba . Cả nhà chúng đã được đoàn tụ và sẽ không xa nhau nữa, ba đừng buồn hãy an tâm tịnh dưỡng cho mau hồi phục để còn giúp chúng con chăm bọn trẻ nữa. Nghe Trịnh Vân Nhi nói thế Triều Dương cũng tiếp lời
_ Bác đừng lo lắng chúng con đã tìm được cách giải quyết rồi. Bây giờ con sẽ dẫn bọn trẻ đi mua chút nước bác hãy nói chuyện với Nhi đi. Xa lâu như thế chắc bác có rất nhiều chuyện muốn nói với cậu ấy.
_ Được . Ông nhìn cô mỉm cười và nói
_ Vậy cháu xin phép. Nói rồi cô quay sang bọn trẻ và bảo
_ Đi nào các con, chúng ta đi mua chút đồ bồi bổ cho ông ngoại nhé.
Hai đứa trẻ đồng thanh đáp
_ Vâng ạ
_ Từ bây giờ sẽ có thêm ông ngoại yêu thương Bảo Nhi rồi vui quá đi. Cô bé vui vẻ nhảy chân sáo đi ra khỏi phòng. Triều Dương cũng dắt tay cậu bé theo sao.