• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1. kiếp này tôi sẽ không ngu ngốc nữa

Trên bầu trời thành phố Trung Hải lúc này mây đen đang ùn ùn kéo đến. Tiếng sấm chớp bắt đầu vang lên từng tiếng thật chói tai rồi sau đó là từng tia sét giáng xuống làm sáng cả một góc trời. Đối lập với sự gào thét dữ dội của thiên nhiên là một không gian yên lặng không một tiếng động của một căn phòng rộng rãi được bày bố đơn giản. Hướng mắt đến phía sâu trong phòng sẽ thấy một chiếc giường King size trên đó là một thân ảnh nhỏ bé đang nằm yên bất động. Đôi mắt nàng nhắm nghiền làm lộ rõ hai hàng mi cong vút, một cặp mài thanh tú. Phía dưới đôi mắt ấy là một khuôn mặt trái xoan tinh tế, một bờ môi nhỏ xinh như đang mời gọi. Những đường nét ấy kết hợp với một làng đã trắng noãn khiến nàng chẳng khác nàng công chúa đang chìm trong giấc ngủ sâu và đang chờ đợi được chàng bạch mã hoàng tử đến để đánh thức nàng bằng một nụ hôn đầy lãng mạn.

Chàng hoàng tử chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi. Thực tế bây giờ chẳng có ai cả chỉ có tiếng mưa tiếng sấm chớp đang gào thét dữ dội mà thôi. Tiếng sấm chớp như đang mắng chửi nàng ngu ngốc mắng chửi nàng tại sao lại bỏ đi sinh mạng quý giá của mình chỉ vì một người không yêu nàng, một người không xứng đáng với tấm chân tình của nàng.

Tiếng sấm ngày càng in ỏi nó như muốn đánh thức nàng cho bằng được. Cuối cùng thì đôi mi ấy cũng đã khẽ động, đôi mài nhíu chặt lại. Từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống khuông mặt nàng, nhìn nàng lúc này như có hàng nghìn cơn ác mộng bủa vây khiến nàng thật khốn khổ và đau đớn.

Đôi mắt nàng từ từ mở ra, nhưng rồi lại một lần nữa nhắm nghiền lại. Một lúc lâu sau nàng lại lần nữa mở mắt ra, nàng đảo mắt qua một lượt căn phòng hiện tại, căn phòng chứa đựng biết bao kí ức nhưng chỉ toàn là đau khổ không có lấy một phần vui vẻ.

Triều Dương từ từ ngồi dậy, nàng đưa tay sờ lên khuôn mặt mình hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống. nhưng những giọt nước mắt ấy không phải là những giọt nước mắt đau khổ mà là những giọt nước mắt của hạnh phúc. Nàng hạnh phúc vì được sống lại, hành phúc vì có được một cơ hội để làm lại từ đầu. Kiếp này nàng sẽ không để ai điều khiển cuộc đời mình, không cho phép ai làm tổn thương đến mình nữa...

Triều Dương chậm rãi đứng dậy từ từ tiến vào nhà tắm nàng muốn thư giãn nàng muốn sắp xếp lại một chút những kí ức cũng như là những dự định trong tương mà nàng sẽ tiến hành và điều đầu tiên mà nàng làm là ly hôn với Âu Dương Chấn Thiên.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thay một bộ váy nhẹ nhàng thanh lịch Triều Dương chậm rãi xuống lầu nàng nhìn quanh một lượt căn biệt thự xa hoa lộng lẫy mà nàng đã sống trong kiếp trước rồi trên đôi môi nhỏ xinh ấy chợt léo lên một nụ cười thập phần nguy hiểm.

_ Chào thiếu phu nhân

Âm thanh đồng loạt vang lên.Triều Dương nhanh chóng thu lại nét cười quỷ dị nàng quay người nhìn lại và nở một nụ cười ngây thơ vô hại nhút nhát hàng ngày. Trước khi đạt được mục đích không nên để bị nghi ngờ vì những người này đều là tai mắt của Âu Dương Chấn Thiên, nàng tự nhủ.

_ Chào mọi người!

_ Thiếu phu nhân hôm nay sao lại khách sáo như thế

một hầu gái đáp lời.

Nàng chỉ cười và không nói gì thêm nữa bởi nàng không muốn lãng phí thời gian cho những điều không cần thiết. Kiếp trước là do nàng ngu ngốc nàng dễ tin người nên mới bị những người có dã tâm lợi dụng để rồi cuộc đời đi vào ngõ cụt không lối thoát. Kiếp này nàng sẽ không như thế nàng phải đòi lại hết tất cả những gì mà người khác đã nợ nàng. Trong lòng nàng đang thầm tính toán xem trước tiên nên cho bọn họ ăn quả đắng gì đây bởi kiếp trước vì quá hiền lành nhút nhát mà hết lần này đến lần khác bị những cơn người trong căn nhà này đối xử tệ bạc khinh rẻ chỉ vì nàng không được Âu Dương Chấn Thiên xem trọng. Đang miên mang trong dòng suy nghĩ chợt nàng hoàn hồn bởi tiếng nói quen thuộc.

_Thiếu phu nhân hôm nay muốn dùng gì?

Trước mắt nàng là một nhân ảnh thân quen. Trong lòng nàng reo lên là bác quản gia. Nàng muốn chạy lại thật nhanh muốn lao vào vòng tay gầy gò nhưng ấm áp của bác ấy. Nhưng lý trí đã ngăn nàng lại nàng cố tỏ ra bình thường.

_ Cho cháu như thường lệ là được ạ.

Bác cười hiền từ và nói

_ Vâng.

Bác quay người đi vào bếp và bưng ra một bát cháo yến nóng hổi hương thơm lan tỏa làm bụng nàng réo lên một tiếng. Sống lại một kiếp nàng cũng không nên ngược đãi bản thân. Nàng ngồi xuống ăn ngon lành và còn không quên tán thưởng tài nấu ăn của dì lý cũng là vợ của lý quản gia. Nhìn thấy một màng này lý quản gia mừng muốn rơi nước mắt vì khi kết hôn đến nay ông chưa từng nhìn thấy cô ăn nhiệt tình như thế. Đang ăn say sưa thì chợt cảm nhận có nhiều ánh mắt đang nhìn. Nàng chợt dừng lại động tác và ngước lên thì nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của bác quản gia mà lòng nàng chợt ngậm ngùi... Bởi kiếp trước vì bị người trong lòng lạnh nhạt nàng ăn chẳng thấy ngon làm gì cũng chẳng thấy vui chỉ ăn uống qua loa gương mặt lúc nào cũng u sầu buồn bã.

Sau khi ăn xong nàng lấy khăn lau miệng, cử chỉ thật nhẹ nhàng, tao nhã, rồi nàng nhìn bác quản gia và nói

_ Âu Dương Chấn Thiên hôm nay có về không vậy bác?

lời cô vừa thốt ra làm ai nấy cả kinh. Từ trước đến nay khi nhắc đến anh cô điều nói với giọng nhẹ nhàng ấm áp nhưng hôm nay giọng nói thật lạnh lùng và còn gọi thẳng cả họ tên anh. Bình tĩnh lại bác quản gia khẽ nói

_ Cậu chủ có lẽ không về thưa thiếu phu nhân

_ Thế thì không được rồi , cháu có chuyện quan trọng muốn bàn. Bác có thể liên lạc bảo anh ta về không ạ?

Nghe đến đây bác quản gia thấy rất khó xử còn những con người khác thì lại biểu môi giễu cợt cô và thì thầm với nhau.

_ Lại viện cớ để quyến rũ cậu chủ, cô ta thì có việc gì quan trọng cơ chứ?

Nghe những lời này bác quản gia quay lại trừng mắt làm họ im thin thít, rồi bác quay lại định nói với cô gì đó thì cô tiếp lời

_ Bác hãy nói cháu muốn bàn điều kiện ly hôn thì chắc chắn anh ta sẽ về

Lời nói vừa thốt ra lại lần nữa làm mọi người ở đây chấn động và tiếng thì thầm lại vang lên.

_ Tôi có nghe nhầm không, cô ta nói muốn ly hôn

_ Chắc là lạc mềm buộc chặt chứ gì. Hừ ! rẻ tiền

..... rất nhiều tiếng nghị luận... Đối với những lời lẽ này cô chẳng thèm để tâm.

_ Tất cả im lặng. Bác quản gia quát lên

_ Thiếu phu nhân đang nói gì thế ạ?

_ Cháu nói cháu muốn bàn chuyện ly hôn.

nghe xong lời này bác quản gia cuốn quýt lên vội vàng nói

_ Thiếu phu nhân đừng quá xúc động, từ từ rồi cậu chủ sẽ hiểu lòng của thiếu phu nhân mà.

nghe lời này của bác quản gia nàng lắc đầu và cười một cách chữa chát.

_ Sẽ không... vì nàng biết dù có dùng cả kiếp người thì hắn cũng sẽ không yêu nàng vì thế nàng nhất định phải ly hôn và sống cho bản thân mình để không phụ lòng những người đã thương yêu nàng. Nói rồi nàng quay người đi lên phòng.Sau khi nàng rời đi bác quản gia lấy điện thoại tay run run bấm số gọi cho Âu Dương Chấn Thiên. Tiếng chuông vang lên một lúc thì có âm thanh lạnh lùng trầm thấp vang lên

_ Có việc gì????

Im lặng một lúc bác quản gia lên tiếng

_ Thiếu phu nhân muốn gặp cậu chủ

_ Một khoảng lặng... hắn đang bối rối...

Bác quản gia tiếp lời

_ Thiếu phu nhân bảo muốn bàn chuyện ly hôn.

ầm một tiếng trong đầu đôi mài kiếm nhíu lại, kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.

_ Lặp lại.

_ Thiếu phu nhân bảo muốn bàn chuyện ly hôn.

nghe xong lời bác quản gia xác định là không nghe lầm . Âu Dương Chấn Thiên lấy tay xoa thái dương cả người ngã ra sau chiếc salon trong phòng làm việc hắn nói.

_ Tối tôi sẽ về. Nói rồi hắn tắt máy. Đầu dây bên kia quản gia đình nói thêm gì đó thì chỉ nghe tiếng tút tút ông chỉ biết thở dài....

Vừa trùng sinh trở về trong đầu hắn bây giờ đang rất hỗn loạn , hắn đang đang tự hỏi. Tại sao nàng lại muốn ly hôn với hắn? Kiếp trước không phải nàng rất yêu hắn sao chỉ cần hắn nói đến ly hôn thì nàng một nháo ầm lên hai tự tử sao? vậy tại sao bây giờ nàng nàng muốn ly hôn ? nàng không yêu mình nữa sao? rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu hắn. Nhưng ngàn vạn lần không ngờ đến nàng cũng là con cũng của ông trời cũng được ban cho một lần hồi sinh giống như hắn. Âu Dương Chấn Thiên thầm nói kiếp này tôi sẽ không để mất em . Động tác chợt dừng lại. Hắn như chợt nhớ ra điều gì, hắn vội vàng đứng dậy gấp rút chạy về nhà và miệng thầm chửi " chết tiệt đơn ly hôn". Nếu hắn nhớ không lầm thì hôm qua hắn đã ném vào mặt nàng đơn ly hôn mà hắn đã ký tên và cô đã uống thuốc ngủ tự tử nhưng được cứu kịp và lần đó ầm ĩ đến tai gia đình thế là hắn bị mắng một trận ra trò. Cũng chính từ lần đó hắn càng chán ghét cô thêm và liên tục làm cô tổn thương. Hắn tự hỏi

_ Nhưng bây giờ cô không tự tử mà còn muốn ly hôn với hắn. Chẳng lẽ việc mình trùng sinh đã làm thay đổi quỹ đạo nhân sinh của mình và cô ấy? Hãy còn lý do nào khác mà mình chưa biết. Âu Dương Chấn Thiên vừa lái xe vừa suy nghĩ. Hàng nghìn câu hỏi vang lên trong đầu hắn khiến hắn muốn phát điên.

Hắn thầm chửi đáng chết thật đã cho hắn trùng sinh tại sao không cho hắn trùng sinh trước một ngày chứ.

Cùng lúc đó Triều Dương từ trên lầu đi xuống nàng đã thay một bộ váy khác sang trọng hơn chiếc váy vừa rồi, nàng còn trang điểm nhẹ nhàng làm nàng vốn đẹp lại càng thêm phần kinh diễm.

_ Thiếu phu nhân muốn đi ra ngoài? bác quản gia hỏi

_ Vâng

_ Thiếu phu nhân muốn đi đâu để tài xế đưa đi?

_ Cháu sẽ tự lái . nàng đáp lời bác quản gia rồi từ từ đi ra cửa,

_ Cậu chủ bảo tối sẽ về.

nàng chợt quay đầu lại và nói với một ngữ khí lạnh lùng

_ Khi nào anh ta về thì gọi cháu. Nói rồi nàng tiếp tục bước đi, ra đến cổng thì đã có một chiếc xe sang trọng đợi sẵn. Nàng bước lên xe và lái đi mất hút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang