Chương 4 Tôi thích gây náo loạn
Sau khi trở về phòng Triều Dương càng nghĩ càng thấy tức giận và không ngừng mắn chửi anh
_ Anh ta đúng là đồ điên, đồ bệnh hoạn
_ Anh ta đúng là khắc tinh của mình muốn chọc cho mình tức chết sau.
_ Phải làm sao bây giờ?
_ Nếu không đồng ý với anh ta thì mọi kế hoạch của mình sẽ không thực hiện được nữa. Nhưng nếu đồng ý với anh ta thì mình phải làm sao ? ăn cơm và nhìn mặt hắn trong một tháng đã sắp đến giới hạn chịu đựng rồi giờ còn phải ngủ cùng sao mình chịu nổi chứ? đắn đo một hồi lâu cô mới quyết định
_ Ngủ cùng thôi mà có gì phải sợ, chỉ cần cẩn thận đề phòng là được. Chết lão nương còn không sợ chẳng lẽ sợ anh ta hay sao?
Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại vang lên là Trịnh Vân Nhi gọi đến
_Sao rồi?
_ Hắn đồng ý chưa
_ Mình đã gửi những điều cần làm quà mail cá nhân cho cậu rồi đó
_ Mà cậu có cần suy nghĩ lại không, càng nghĩ mình càng thấy không ổn. Ly hôn rồi cậu tìm người khác yêu đương rồi sinh con không phải tốt hơn sao, việc gì phải khổ như thế. Sinh con và nuôi con không phải chuyện đơn giản, cậu suy nghĩ lại đi với lại trẻ con không có tội cậu đừng vì nông nổi nhất thời mà đi sai con đường làm hỏng cả cuộc đời.
Cô bạn thân lại giở ngón nghề càm ràm liên hồi làm cô không loading kịp
_ Dừng, dừng, bà cô của tôi ơi làm gì mà nói suốt không cho ai nói hết vậy. Mình quyết định rồi mọi thứ vẫn tiến hành theo kế hoạch với lại mình sinh con là vì mình và mình sẽ có trách nhiệm với nó và điều quan trọng là kiếp này mình sẽ không yêu ai nữa.Mình chịu khổ quá nhiều vì thứ gọi là tình yêu đó rồi . Nói đến đây cả hai chìm vào im lặng , một lúc sau Trịnh Vân Nhi mới lên tiếng
_ Cậu cứ yên tâm mà thực hiện những điều cậu muốn trời có sập thì có bà đây chống đỡ cùng cậu
Nghe cô bạn nói vậy Triều Dương bật cười và trêu chọc cô
Đây có phải là tình bạn sống chết có nhau trong truyền thuyết không. Đời này mình có cậu làm bạn là may mắn hết phần thiên hạ rồi không dám mong cầu gì nữa.
_ Biết vậy là tốt , thôi cúp đây bận rồi.
_ ừ
Đặt điện thoại vào túi xách cô quyết định đi gặp Âu Dương Chấn Thiên. Cô đi xuống lầu nhưng chỉ gặp bác quản gia cô hỏi
_ Anh ta đi rồi sao?
_ Vâng. Thiếu phu nhân vừa đi thì cậu chủ cũng đến công ty rồi .
_ Cháu biết rồi , bác chuẩn bị xe cháu muốn đến công ty tìm anh ta.
_ Để tôi sắp xếp người đưa thiếu phu nhân đi vì cô chưa đến đó bao giờ .
Cô suy nghĩ một lúc. Kiếp trước vì chán ghét mình nên anh ta không cho phép mình đến công ty tìm anh ta mình vì quá yêu anh ta nên không dám làm trái ý anh ta thậm chí anh ta không muốn tổ chức hôn lễ mình cũng đồng ý. Nghĩ lại mình đúng là ngu ngốc và mê trai hết chỗ nói. Nhưng lần này sẽ không như thế mình không sợ anh ta nữa, nếu anh ta dám kiếm chuyện mình sẽ quậy nát công ty của anh ta.. Cô vừa nghĩ vừa cười nham hiểm
_ Cũng được , cô đáp lời rồi đi ra cửa lớn
khi ra đến nơi một chiếc xe đã đợi sẵn, cô bước lên xe đến thẳng công ty của Âu Dương Chấn Thiên, phía sau xe của cô còn có xe của hai vệ sĩ nối đuôi theo. Xe chạy một lúc đã đến trước cửa trụ sở chính của tập đoàn Âu Thị
_ Thiếu phu nhân vào trước tôi đỗ xe rồi vào sau
_ Được
Cô sải bước vào trong , hai bảo vệ thấy cô vừa bước xuống từ một chiếc xe sang trọng nên không ngăn cản mà còn cung kính cúi chào, còn cô chỉ cười chỉ cười đáp lại cho đúng phép lịch sự rồi đi đến quầy tiếp tân lịch sự nói
_ Chào cô, tôi muốn gặp Âu Dương Chấn Thiên
Cô tiếp tân giật mình một cái và thầm nghĩ
_ Cô gái này là ai sao dám gọi thẳng tên của chủ tịch, nhìn cách ăn mặc và cử chỉ chắc không phải người bình thường, không nên đắc tội a. Cô nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi
_ Tiểu thư có hẹn trước không ạ
_ Không, cô hãy liên hệ giúp tôi nói là có Triều Dương muốn gặp
_ Vâng, xin tiểu thư đợi chờ một chút tôi sẽ liên hệ với phòng thư ký
Cô gật đầu và ngồi ở ghế đợi nhưng trong lòng thầm mắn.
_ Đúng là hách dịch, gặp mặt thôi mà cũng khó khăn đến vậy, chỉ giỏi làm khổ người khác
Cùng lúc đó bên phía cô tiếp tân đang liên hệ với phòng thư ký
_ Phòng thư ký đúng không ạ, tôi ở quầy tiếp tân có một vị tiểu thư tên Triều Dương muốn gặp chủ tịch a.
Người bắt máy lúc này là một trợ lý thư ký cô ta nghe tên Triều Dương không mấy ấn tượng nên nghĩ là người không quan trọng nên nói
_ Chủ tịch đang rất bận bảo cô ấy hôm khác lại đến
_ Vâng
Cô tiếp tân quay sang Triều Dương và bảo
_ Thưa tiểu thư phòng thư ký bảo chủ tịch đang rất bận không tiện gặp hẹn cô lần sau lại đến.
_ Anh ta bận vậy sao? Nhưng chuyện của tôi cũng rất quan trọng. Cô có thể liên hệ lại giúp tôi được không?
_ Xin lỗi, không được ạ, mong tiểu thư thông cảm
cuộc trò chuyện nảy giờ của hai người tuy không ồn ào nhưng cũng đã thu hút ánh mắt của nhiều người. Có người nhìn rồi quay đi vì với họ chuyện này cũng thường xảy ra, mỗi ngày có rất nhiều người muốn gặp chủ tịch với nhiều lý do nhưng đa phần đều bị từ chối vì không hẹn trước. Nhưng cũng có người lấy đó làm trò cười rồi mỉa mai bàn tánP
_ Cô ta là ai chứ, chủ tịch muốn gặp là gặp sao? Làm như vợ chủ tịch không bằng!
Có người độc miệng hơn
_ Lại định kiếm cớ rồi quyến rũ chủ tịch chứ gì? đúng là vì tiền chuyện gì cũng làm được. Hạng người như cô ta có khác gì "gái bán hoa" đâu chứ.
Tất cả những người bàn tán chỉ trích cô nảy giờ cô đã điểm mặt họ cả rồi, cô định trả lời bọn họ thì
có một gã đàn ông tiến về phía cô bắt chuyện với giọng ngã ngớn,
_ Có chờ cũng không gặp được chủ tịch đâu cô em hay là đi với anh đi anh sẽ lo cho cưng.
Cô đến liếc cũng không liếc đến hắn, cô sợ làm bẩn mắt mình. Thấy thái độ xem thường của cô hắn tức giận nắm lấy tay cô và cố tình nói lớn để gây sự chú ý
_ Tưởng mình cao sang lắm sao, hàng như cô em anh đây gặp nhiều rồi. Ỷ mình có chút nhan sắc nên muốn quyến rũ chủ tịch Âu sao? Đúng là rẻ tiền. Ông đây chú ý đến cô là may mắn lắm rồi ở đó mà làm cao .
Hắn vừa nói vừa tỏ vẻ khinh thường. Còn những người xung. quanh thấy người khác gặp họa không những không giúp đỡ mà còn hùa nhau mỉa mai , khinh thường. Chỉ có cô tiếp tân là nói giúp cô
_ Xin lỗi thưa ông, ông đã quá lời rồi và xin đừng làm ồn trước sảnh công ty nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.
nghe cô tiếp tân nói vậy ông ta quát lớn
_ Cô là cái thá gì mà dám ăn nói với tôi như vậy?
Lúc này Triều Dương mới hất được tay hắn ra cô nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng và đáng sợ cô nói
_ Là người mà ông không đụng vào được
lời vừa nói xong thì gương mặt của hắn ta hứng trọn cái bạt tay của cô
_ Chát
Đúng là tên đã dày thịt béo đau tay thật cô vừa nói vừa xoa tay mình, còn gã đàn ông kia thì đang tức điên lên hắn định giơ tay tát lại cô thì bàn tay hắn đã bị anh vệ sĩ của cô túm lấy và vật mạnh xuống đất khiến hắn kêu lên đau đớn
_ A... a đau chết tao rồi sao mày dám đánh tao .
Thấy tình hình không ổn cô tiếp tân liền nhấn nút gọi bảo vệ, không lâu sau hai bảo vệ đã xuất hiện nhưng chưa biết xử lý như thế nào thì anh vệ sĩ đã lên tiếng
_ Mang hắn đi, dám dám động đến thiếu phu nhân đáng đánh.
Câu nói vừa thốt ra đã làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây điều tái mặt còn gã đàn ông đó thì há hốc mồm rồi nói lắp bắp hỏi như không tin vào những gì mình đã nghe
_ Thiếu phu nhân , thiếu phu nhân gì chứ?
Anh vệ sĩ lạnh lùng trả lời
_ Thiếu phu nhân của Âu Dương gia
Câu trả lời làm cho hắn chết lặng và trố mắt nhìn cô , rồi hắn định nói gì đó nhưng đã bị hai bảo vệ lôi đi.
Triều Dương bây giờ không còn là Triều Dương của quá khứ nữa ai cũng đừng hòng ức hiếp cô. Rồi cô quét đôi mắt lạnh như băng vào những con người đã mỉa mai khinh thường cô ngữ khí lạnh lùng nói
_Gọi giám đốc phòng nhân sự xuống đuổi việc tất cả bọn họ cho tôi. Cô nói với cô tiếp tân
Lời nói của cô làm cho bọn họ nhao cả lên có người thì bị doạ vỡ mật có người cố tỏ ra bình tĩnh nói
_ Dù là thiếu phu nhân thì cũng không có quyền tùy tiện đuổi chúng tôi.
Cô nhìn họ với ánh mắt chán ghét
_ Tôi sẽ cho các người biết tôi có quyền đó hay
không?
Sau khi gọi cho phòng nhân sự cô tiếp tân cũng báo luôn luôn tình hình cho phòng thư ký. Cô gái này thấy mình thật may mắn vì từ nãy đến giờ cô không làm gì quá đáng với vị này không thì tiêu đời rồi. Cô vừa nghĩ vừa thở phào nhẹ nhõm. Không lâu sau đó giám đốc phòng nhân sự lật đật chạy xuống nhìn thấy phía sau cô có một vệ sĩ ông ta liền đoán được cô chính là thiếu phu nhân mà họ nói.Dù ông chưa từng nhìn thấy thiếu phu nhân một lần nào nhưng ông nghĩ ở thành phố Trung Hải này sẽ không có ai dám mạo nhận là thiếu phu nhân của Âu Dương gia cả.Nghĩ thế ông đi đến và cuối người chào cô
_ Chào thiếu phu nhân
Triều Dương nhìn ông và cười đáp
_ Thật đúng là một người khôn ngoan và có tầm nhìn.
_ Ông có thể đuổi việc hết bọn họ cho tôi chứ
_ Thưa thiếu phu nhân họ đều là nhân viên lâu năm không thể tùy tiện đuổi, chuyện này phải thông qua chủ tịch .
nghe nói đến đây những người kia bĩu môi chế giễu
_ Thấy chưa tôi đã nói rồi , tưởng là thiếu phu nhân thì muốn làm gì làm sao
_ Im ngay, ai cho mấy người ăn nói chuyện như thế với thiếu phu nhân. Các người chê mình sống quá lâu rồi sao? Đúng là không biết trời cao đất dày. Tưởng không ai làm được gì các người sao?
Bị giám đốc phòng nhân sự quát ai nấy im thin thít, nói rồi ông quay lại cười với cô và nói thiếu phu nhân có cần gì nữa không.
Nghe thế cô lại thầm khen
_ Đúng là con cáo già khôn ngoan. Rồi cô trả lời
_ Không cần , tôi sẽ tự nói với Âu Dương Chấn Thiên. Tôi sẽ cho các người thấy tôi không phải là người mà ai cũng có thể ức hiếp.
Lời vừa thốt ra thì có một âm thành trầm thấp vang lên
_ Là ai ức hiếp em?
Âu Dương Chấn Thiên sau khi nghe thư kí báo anh đã dừng ngay cuộc họp vội vã đi xuống. Lời nói của anh làm cho tất cả mọi người hồn bay phách lạc
Lời nói của anh khiến cô bất ngờ nhưng cô vẫn bình tĩnh dựa thế lấn lướt
_ Tôi muốn đuổi hết tất cả bọn họ
Anh đáp không do dự
_ Không vấn đề
Âu Dương Chấn Thiên quay sang giám đốc phòng nhân sự
_ Ông biết làm gì rồi chứ
ông ta cúi người đáp
_ Vâng
Không chủ tịch, chúng tôi không làm gì quá đáng sao lại đuổi chúng tôi. Bọn họ kêu lên
Gương mặt Âu Dương Chấn Thiên bây giờ bắt đầu đen lại, thấy thế thư ký của anh vội chạy đến.
Thưa chủ tịch việc này tôi sẽ giải quyết ổn thỏa ngày hãy nói chuyện cùng phu nhân đi ạ. Sắc mặt anh liền thấy đổi khí quay lại nhìn cô, anh cười nói.
_ Em đến sao không gọi tôi
_ Tôi thích gây náo loạn.