• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7 Tự làm tự chịu

Sau đến phòng cô bảo với nhân viên khách sạn

_ Chuẩn bị cho tôi một chai rượu vang ngon nhất ở đây

_ Vâng .

Nói rồi cô nhanh chân vào phòng, một lúc sau nhân viên liền mang rượu đến

_ Rượu của tiểu thư

_ Được rồi , cảm ơn !

Nhân viên cúi chào cô rồi bước ra ngoài, cô nhanh chân khóa cửa lại và bắt đầu làm việc. Cô lấy thuốc từ trong túi ra cho vào chai rượu rồi đi tắm. Vừa vào phòng tắm thì nghe tiếng mở cửa cô nói vọng ra

_ Anh mang đồ đến rồi sao!

_ Đúng.

_ Anh để trước cửa phòng tắm giúp tôi.

_Được

Bước đến cửa nhà tắm nghe tiếng nước rì rào, trong đầu anh hiện ra nhiều hình ảnh, yết hầu duy chuyển , gương mặt biến sắc.Anh thầm nói trong lòng

_ Cô gái này không biết đề phòng đàn ông hay sao? nhịn , phải nhịn . Anh tiến đến gõ cửa và họ nhẹ một tiếng ra hiệu rồi nói

_ Đồ đã để trước cửa, tôi ra ngoài đợi em.

_ Được rồi cảm ơn!

Sau khi xác nhận anh đã đi ra ngoài cô mới thò ra ngoài lấy đồ mang vào. Còn Âu Dương Chấn Thiên bị cô "đốt lửa" nên bây giờ đang cực kỳ khó chịu nhìn thấy chai rượu trên bàn anh rót ra uống một ly. Triều Dương sau khi thay quần áo thì đi ra ngoài đang suy nghĩ tìm lý do chuốc rượu anh thì thấy anh đang cầm ly rượu trên tay uống cạn, cô mừng rỡ trong lòng và thầm nghĩ

_ Đúng là trời cũng giúp mình ha..ha

Cô tiến đến gần giả bộ hỏi

_ Sao anh lại uống rượu của tôi

_ Tôi khó chịu

_ Sao lại khó chịu?

Anh nhìn cô không nói, cô cũng chẳng hỏi nữa mà lại túi xách lấy điện thoại rồi chạy vào trong gọi cho Trịnh Vân Nhi. Cô bấm gọi nhưng không liên lạc được, cô gọi lại vài lần nữa nhưng cũng không liên lạc được cô bắt đầu sốt ruột

_ Làm sao bây giờ ? sao không gọi được vậy ? Anh ta đã uống thuốc rồi ? phải làm sao bây giờ? vì quá sốt ruột cô cứ đi đi lại lại, tay thì liên tục bấm gọi cho Trịnh Vân Nhi, miệng không ngừng lẩm bẩm nên cô không phát hiện Âu Dương Chấn Thiên đã đến gần. Anh đã nghe hết những gì cô nói

_ Em cho tôi uống thuốc gì?

_ Em đang gọi cho ai?

_ Rốt cuộc em đang có âm mưu gì với tôi?

Lúc này anh bắt đầu cảm thấy cơ thể kì lạ, anh đã biết cô cho anh uống thuốc gì rồi. Nhưng tại sao cô ấy phải làm vậy? và cô ấy đang đợi ai đến nữa? Hay là ... trong đầu anh không ngừng suy đoán, rồi anh bỗng nhiên tức giận mà quát cô

_ Em đang bày trò gì? nói mau

_ Em cho tôi uống thuốc rồi gọi người đến để nắm điểm yếu của tôi. Em ngày càng lớn mật rồi.

Anh vừa nói vừa tiến gần lại cô. Lúc này nhìn thấy gương mặt của anh cô bắt đầu hoảng sợ vừa nhìn anh vừa lùi về phía sau. Cô càng lùi anh tiến tới

_ Em tự mình đốt lửa thì hãy tự mình dập tắt

_ Không. Anh đừng làm bậy. Anh bình tĩnh nghe tôi nói. Không như những gì anh nghĩ đâu?

_ Không như tôi nghĩ vậy thì như thế nào? Không lẽ em muốn cùng tôi. Nếu em muốn thì tôi cũng sẵn sàng đáp ứng em, sao phải làm thế?

Bây giờ anh càng ngày càng mất khống chế, Anh dồn cô vào chân tường , mắt đã đỏ ngầu, yết hầu lên xuống liên tục.Nhận thấy mình đang ở trong tình thế vô cùng nguy hiểm , cô bắt đầu đổi giọng và trấn an anh.

_ Anh cố gắng một chút, tôi đưa anh đi bệnh viện.

_ Tôi không cần đến bệnh viện, tôi cần em.

_ Không được, tôi không đồng ý. Triều Dương dùng hết sức đẩy anh ra nhưng không thể

_ Chuyện này do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm.

Anh bắt đầu mất khống chế, trong anh bây giờ chỉ có dục vọng,Anh cúi xuống ngấu nghiến môi cô.

_ Cô cố đẩy anh ra, cô tát vào mặt anh

_ Chát, rồi cô nói trong hoảng loạn

_ Tôi xin lỗi, nhưng xin anh hãy tỉnh táo lại đi.

_ Không kịp nữa, xin lỗi em

Rồi anh dùng một tay khống chế cô, một tay giữ cầm môi anh không ngừng chiếm đoạt đôi môi nhỏ xinh của cô, Yếu thế bất lực Triều Dương chỉ biết giẫy giụa trong nước mắt. Nhận thấy cô chống cự quyết liệt anh cố níu giữ tia lý trí cuối cùng

_ Em đừng phản kháng nữa, nó sẽ làm em đau đớn thêm thôi. Nói rồi anh quyết định kéo cô ra ngoài, anh cầm chai rượu lên uống một một ngụm rồi trực tiếp truyền vào miệng cô, từng ngụm , từng ngụm

_ Không tôi không muốn, anh điên rồi

_ Chỉ có như thế em mới không kháng cự tôi nữa

Nói rồi Âu Dương Chấn Thiên đẩy cô xuống giường, sợi dây lý trí cuối cùng cũng đứt phăng đi khi hai cơ thể chạm vào nhau. Anh đưa tay xé rách chiếc váy trên người cô và cũng gấp gáp cởi bỏ quần áo của mình. Anh chịu không nổi nữa rồi, anh gục mặt vào đôi gò bồng đảo của cô mà hôn lấy hôn để, hơi thở anh nóng rực kèm theo men rượu, khuôn mặt anh bây giờ nhuốm đầy ham muốn. Còn Triều Dương bây giờ biết mình không thể tránh khỏi kiếp nạn này nên cũng không kháng cự nữa, cô nằm yên bất động mặt anh muốn làm gì thì làm. Cô cố ngăn không cho phép mình rơi một giọt nước mắt nào

_ Triều Dương à mày tự làm thì tự chịu, đúng là hại người hại mình.

Không khí trong phòng ngày càng nóng lên cả hai cơ thể dính chặt vào nhau, cơ thể cô bây giờ đã bị thuốc và những hành động thân mật của Âu Dương Chấn Thiên kích thích nên ngày càng trở nên mẫn cảm, Cô bắt đầu đáp lại anh , làm theo sự dẫn dắt của anh.Cả hai người bây giờ đã buôn xuôi tất cả chỉ còn lại trong họ là sự ham muốn nguyên thủy nhất của con người.

Tay liền liền tay , môi liền môi, chỉ còn một bước cuối cùng là cả cơ thể họ sẽ hoàn toàn kết hợp với nhau, tan vào nhau, thuộc về nhau. Không thể kéo dài thêm, Âu Dương Chấn Thiên đã trực tiếp công phá tuyến phòng thủ cuối cùng của cô, dưới hạ thân chợt dân lên cơn đau đớn làm cả người Triều Dương cong lên, mười đầu ngón tay bấu chặt vào tấm lưng rắn chắc của anh , còn Âu Dương Chấn Thiên bây giờ đang chìm đắm trong sự sung sướng tột độ cảm giác này khiến anh ta càng hứng phấn hơn nữa, muốn cô nhiều hơn nữa. Cơn đau đớn qua đi cô cũng bắt đầu cảm nhận được sự sung sướng mà anh mang lại. Đây có lẽ sự cám dỗ của dục vọng mà hễ là con người thì bình thường thì không ai có thể kháng cự lại được, Nó khiến người ta trầm mê không lối thoát, và hai người họ cũng không ngoại lệ. Họ đang trầm luân trong bể dục vọng, trong những khao khát nguyên thủy nhất của con người không biết bao lâu và không biết bao lần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK