• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5 Cưng chiều

Nghe cô nói xong một chân mày anh nhếch lên anh đáp

_ Em thích là được

_ Còn một việc nữa

_ Việc gì?

_ Cô hướng mắt về phía quầy tiếp tân và nói

_ Cô có hai sự lựa chọn, một là thăng chức thành thư ký chủ tịch hai là theo tôi. Hãy quyết định ngay bây giờ tôi không có nhiều thời gian. Khi vừa nói xong cô quay lại nhìn anh và nói

_ Có thể chứ

Anh tiến đến một tay ôm trọn eo cô và nói với giọng đầy cưng chiều

_ Anh chiều em

Anh vừa thốt ra ba chữ này cả đại sảnh đơ toàn tập, còn cô thì nỗi cả đã gà lên. Nhưng trước mặt nhiều người cô không thể đẩy anh ra vì cô còn phải lợi dụng anh thêm một lúc nữa nên cô gắng nhịn và mặc anh ôm.

_ Quyết định xong chưa

_ Em muốn theo người , thiếu phu nhân.

_ Tốt, tôi tuyên bố em chính thức mất việc tại tập đoàn Âu thị và từ nay em sẽ là người của tôi. Nói xong cô nhìn anh vệ sĩ và bảo

_ Anh đưa cô ấy về lấy nhà của cô ấy để cô ấy chuẩn bị một chút rồi đưa cô ấy về biệt thự đợi tôi. À nhớ báo với bác quản gia một tiếng giúp tôi.

_ Vâng

Nhìn thấy một màn này khiến cho nhiều người đỏ mắt ganh tị, nhiều người tỏ ra tiếc nuối vì mình đã bỏ mất một cơ hội để trèo cao.Còn những người mỉa mai khinh thường cô bây giờ chỉ biết cuối đầu im lặng. Họ đang thầm chửi bản thân ngu ngốc và có lẽ họ cũng đã học được một bài học đắt giá là không nên vội vàng phán xét hay khinh thường một ai trong khi mình chưa biết gì về họ.

Xử lý xong hết mọi việc cô theo Âu Dương Chấn Thiên vào tháng máy lên thẳng phòng chủ tịch. Sau khi họ đi thư ký của anh giơ một ngón tay cái lên và miệng còn tán dương

_ Phu nhân chủ tịch có khác, đủ bá đạo.

Nói rồi anh quay lại nhìn những người đang cuối mặt sợ sệt kia và nói

_ Để các người đi trong bình yên không muốn vậy thì về nhà nhận giấy triệu tập của tòa án đi.

_ Tòa án? Chúng tôi không có làm gì hết sao tòa lại triệu tập

Anh cười khẩy và nói

_ Tập đoàn sẽ kiện các người vì tội vu khống, xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác. Camera đã ghi hình và có rất nhiều người đã chứng kiến hành vi sai phạm của các người.

Nói rồi anh ra hiệu cho bảo vệ giải tán bọn họ không để họ có cơ hội nói thêm lời nào.

trở lại phòng chủ tịch Triều Dương và Âu Dương Chấn Thiên đang ngồi trên bộ ghế sopha anh thì nhấm nháp cà phê còn cô thì đang cực kỳ khó chịu

_ Tôi đến đây để nói cho anh biết là tôi đồng ý điều kiện của anh. Sau khi kết thúc thời gian chúng ta sẽ đường ai nấy đi không còn dính dán gì đến nhau nữa.

_ Nhưng tôi cứ thích dính dán thì sao. Anh cười nói

_ Mặc xác anh

_ Lợi dụng xong rồi vứt bỏ . Em đúng là nhẫn tâm.

Anh càng nói mặt cô càng đen lại, cô quát

_ Âu Dương Chấn Thiên tôi là con người chứ không phải là món đồ chơi mà anh muốn làm gì thì làm. Không phải anh bị gia đình ép buộc kết hôn với tôi nên anh rất chán ghét tôi hay sao? Dù tôi có cố gắng đến mấy anh cũng không thèm cho tôi một cái liếc mắt sao? Anh rất muốn ly hôn mà , tôi đã đồng ý rồi chúng ta cũng đã thỏa thuận xong nên anh hãy thôi bỡn cợt tôi đi, hãy đối xử với tôi như trước giờ anh đã làm. Đừng bao giờ tỏ thái độ như vừa nãy nữa nó khiến tôi buồn nôn.

_ Tôi yêu em, tôi muốn níu kéo em, nhưng không muốn cưỡng ép em.

Đại não như muốn nổ tung khi nghe những lời anh vừa nói nhưng cô vẫn cố bình tĩnh

_ Cái gì? Anh yêu tôi, đúng là chuyện cười dở nhất tôi từng nghe. Đừng giả vờ nữa hãy phơi bày mục đích thực sự của anh đi.

_ Em không tin sao? Cũng không trách được trước giờ đều là tôi có lỗi , tôi đã làm em tổn thương quá nhiều. Xin lỗi em. Không phải người ta thường nói khi đánh mất đi một cái gì rồi thì người ta mới biết trân trọng. Em đối với tôi cũng vậy, mất em rồi tôi mới phát hiện mình không thể sống thiếu em.

Cô im lặng một lúc rồi lại lên tiếng

_ Anh diễn thật giỏi, nhưng rất tiếc tôi không dễ mắc lừa. Nói rồi cô quay mặt bỏ đi trong lòng thầm nghĩ

_ Tại sao anh ta có thể dùng khuôn mặt yêu nghiệt đó nói ra những lời nói như thế. Nếu mình không sống quá một kiếp thì chắc chắn sẽ động tâm nữa rồi. Đáng chết phải đi nhanh không được để anh ta phát hiện. Càng nghĩ bước chân của cô càng vội vã.

Cô đi bỏ lại anh một mình trong căn phòng rộng rãi, lần đầu tiên trong cuộc đời anh thật lòng với một người con gái và cũng là lần anh bị từ chối một cách tàn nhẫn như thế.Trái tìm anh đau rất đau nhưng anh sẽ không bỏ cuộc, anh quyết không để mất cô thêm một lần nào nữa. Anh tự nói với mình

_ Tôi đã thổ lộ lòng mình mà em vẫn nhất định rời xa tôi vậy thì đừng trách tôi sẽ dùng cách cực đoan để giữ em lại.Nói rồi anh cũng sải bước đuổi theo cô.

_ Theo đến sảnh lớn thì bắt gặp cô đang đứng trước cổng đón taxi anh vội đến và bảo

_ Em không định ăn trưa với chồng mình sao?

Câu hỏi của anh làm cô giật mình, cô quay lại trố mắt nhìn anh.

_ Em bảo muốn cùng anh ăn kia mà, lại quên nữa rồi.

Cô cắn răng

_ Đi thôi

Còn anh thì cười thỏa mãn.

_ Đợi một chút tôi đi lấy xe.

Sau khi lên xe anh mang cô đến một nhà hàng sang trọng, hai người ngồi vào bàn rồi bắt đầu gọi thức ăn. Cô toàn gọi toàn là hải sản vì cô nhớ lời cô bạn là phải cho anh ta ăn nhiều hải sản thì sẽ có nhiều **** ***** Y để sinh con trai. Nhìn một màn này anh lên tiếng

_ Em thích hải sản?

_ Tôi bị dị ứng

_ Vậy sao còn gọi?

_ Hỏi thừa.Đương nhiên là gọi cho anh

Vừa nói cô vừa bóc vỏ tôm bỏ vào chén của anh

_ Em thích tôi sao? sao lại quan tâm tôi như thế?

_ Tôi rất muốn ăn nhưng bị dị ứng nên gọi để anh ăn cho bỏ tức.

Anh im lặng một lúc rồi nói

_ Em gọi món cho em đi

_ Tí nữa gọi, vừa nói cô vừa gắp liên tục thức ăn vào chén của anh

Thấy cô nhiệt tình như thế anh cũng bắt đầu ăn nhưng trong đầu không ngừng nghĩ ngợi

_ Hành động của cô ấy thật lạ, chẳng lẽ cô ấy muốn từ từ đầu độc mình để trả thù cho những đau khổ kiếp trước, không không có khả năng này. Vậy mục đích thật sự là gì? Mình cần phải quan sát thêm một thời gian nữa.

Triều Dương à, em đúng là, biết cách gợi sự tò mò của người khác. Anh thầm nói rồi cười một cách đầy sảo quyệt.

Thấy anh ăn cô nói thầm trong bụng

_ Ăn đi ăn nữa đi có như vậy kế hoạch của mình mới thành công được. Cô vừa nghĩ trên môi bất giác nở

nụ cười và nụ cười đó vừa khéo lọt vào mắt anh nó khiến anh mê đắm và anh không muốn cho bất kì ai nhìn thấy ngoài anh. Anh muốn độc chiếm nó mãi mãi.

Ăn xong hai người đi về biệt thự trước khi vào anh không quên nhắc cô

_ Tôi đã thực hiện yêu cầu của em vậy em cũng không quên lời hứa với tôi chứ.

Lời hứa. Sao tên này có thể vô liêm sỉ đến mức này chứ. Cô cáu gắt

_ Tôi đã hứa thì sẽ thực hiện , không cần Âu đại tổng tài phải nhắc nhở. Nói rồi cô đi một mạch về phòng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK