• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19 Rình rập trước nhà

Sau khi ra về từ bệnh viện cả bốn người vì quá mệt mỏi nên chạy xe thẳng về nhà.

Trong lúc này ở một góc khuất của bệnh viện

_ Thưa lão đại, họ đã rời khỏi bệnh viện rồi.

_ Canh chừng ở phòng bệnh đừng để ai đến làm phiền, tôi sẽ đến ngay.

_ Vâng

Sau khi cuộc gọi kết thúc không lâu thì Gia Cát Trường Long đã có mặt tại bệnh viện. Anh ta đi thẳng lên khu VIP và đích đến là phòng bệnh của Trịnh lão gia. Anh ta không mất quá nhiều thời gian để đến đó, nhìn thấy Gia Cát Trường Long thuộc hạ của anh ta cung kính cúi chào

_ Cậu làm rất tốt.

_ Cảm ơn lão đại.

Tiếng gõ cửa vang lên cốc...cốc...cốc

_ Mời vào.

_ Chào Trịnh lão gia, ông còn nhớ tôi chứ.

_ Tôi làm sao dám quên cậu Giá Cát chứ.

Tuy nói lời khách sáo nhưng Gia Cát Trường Long cảm nhận được sự tức giận trong từng lời nói của ông. Cũng phải thôi làm con gái nhà người ta lớn bụng lại còn dám giở trò uy hiếp, nếu là mình thì đã lột da rút gân thằng đó rồi. Chắc có lẽ vậy nên trời phạt mình cho mình có một đứa con gái. Vừa nghĩ anh vừa lắc đầu ngao ngán.

_ Trịnh lão gia đừng tức giận mà có hại cho sức khỏe. Hôm nay tôi đến đây là co chuyện quan trọng muốn thương lượng.

Ông Trịnh không trả lời , nhưng cũng không tỏ thái độ gì. Thấy vậy anh tiếp lời

_ Tôi rất nghiêm túc với Bảo Nhi chỉ là cách tôi sử dụng hơi cực đoan một chút mong Trịnh lão gia rộng lòng bỏ qua. Từ trước đến nay ngoại trừ cô ấy tôi chưa từng có cảm giác với ai, tôi chắc chắn sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng trước tiên ông hãy tin tôi , tôi sẽ không bao giờ làm hại hai mẹ con cô ấy.

Nghe đến đây Trịnh lão gia trầm ngâm một lúc rồi nói

_ Ngoài tin cậu tôi còn có thể làm được gì ?Cậu đã biết Bảo Nhi là cốt nhục của cậu.

_ Đã biết.

_ Vân Nhi bây giờ rất bài xích cậu. Mong cậu đừng quá nóng vội mà làm tổn thương con bé.

_ Được, còn kế hoạch ban đầu của chúng ta vẫn tiếp tục chứ.

_ Chưa dụ được rắn ra khỏi hang làm sao dừng lại được, lần này tôi sẽ làm tất cả để bảo vệ con bé.

Không được để lộ chuyện này ra , tôi không muốn con gái tôi bị cuốn vào vụ này.

_ Đây cũng là điều tôi muốn nói.

_ Không còn chuyện gì nữa cậu về đi.

_ Vậy tôi xin phép.

Nói rồi Gia Cát Trường Long đứng dậy xoay người rời đi. Ra đến cửa thuộc hạ của anh ta cúi người chào anh rồi nói

_ Từ bây giờ đến giờ hẹn còn vài tiếng nữa lão đại có muốn đi đâu không?

_ Đến nơi có vợ con tôi, tôi muốn nhìn thấy họ.

Nghe xong mấy lời này thuộc hạ của anh ta khóc không ra nước mắt anh ta tự nói với chính mình

_ Làm sao bây giờ? ai biết họ ở đâu mà đến chứ? nhưng không thể không đi? làm thuộc hạ sao mà khổ quá .

_ Lão đại hay đến nhà cô ấy xem sao?

Gia Cát Trường Long không có thái độ gì chứng tỏ đã chấp nhận anh ta thở phào nhẹ nhõm.Một lúc sau cả hai đã dừng xe ở một vị trí không quá xa nhà của Triều Dương và Trịnh Vân Nhi. Liếc nhìn ở một góc không xa Gia Cát Trường Long đã nhìn thấy xe của Âu Dương Chấn Thiên môi mỏng nhếch lên anh nói một câu không đầu không đuôi.

_ Cũng không phải chỉ có mình tôi

Nghe câu nói này của anh trong đầu của người thuộc hạ hiện lên nhiều dấu chấm hỏi, anh ta thầm nhủ trong lòng

_ Từ khi biết yêu lão đại ngày càng trở nên kỳ lạ và khó chiều.

Lúc này bên trong xe của Âu Dương Chấn Thiên

_ Thưa chủ tịch, chiếc xe bên đó rất khả nghi có cần cho người tìm hiểu.

Nghe trợ lý nói nhưng Âu Dương Chấn Thiên không chút phản ứng gì, đôi mắt anh vẫn hướng về phía ngôi nhà . Không phải là anh không lo lắng mà anh đã nhìn thấy chiếc xe đó từ trước rồi và cũng đã biết người trong xe đó là ai có mục đích gì ?. Anh ta nói với trợ lý với giọng thờ ơ

_ Không cần , đó cũng chỉ là một người nhớ vợ thương con giống tôi mà thôi.

Trong lúc này những con người trong căn nhà đó không hề hay biết là có nhiều người đang rình rập nhà mình. Họ vui vẻ nấu nướng , trò chuyện và vui đùa cùng nhau

_ Mẹ Dương ơi Triều Chấn Thiên lại ức hiếp con. Cô bé Bảo Nhi vừa hét vừa chạy về phía của Triều Dương còn cậu bé Triều Chấn Thiên thì tay vừa đút túi quần thong thả theo sao vừa nói

_ Lại chạy không sợ té ngã nữa à. Lần này không có chú đẹp trai nào cứu nữa đâu.

_ Xí, lần đó là tớ chỉ bất cẩn chút xíu thôi, tớ đâu có vụng về như thế.

_ Phải rồi cậu không vụng về mà là hậu đậu.

Nghe lời này xong cô bé Bảo Nhi giận đỏ cả mặt hai má phồng lên trông rất đáng yêu. Triều Chấn Thiên rất thích nhìn vẻ mặt này nên cứ trêu ghẹo cô bé suốt .

Triều Dương từ từ tiến đến cốc vào đầu cậu một cái

_ Suốt ngày chỉ biết ức hiếp Bảo Nhi .

_ Con chỉ sợ cậu ấy lại té ngã nên nhắc nhở xíu thôi mà.

_ Chỉ nhắc nhở mà còn bé giận dỗi thế kia à.

Nhìn thấy Triều Chấn Thiên bị giáo huấn Bảo Nhi cười tít mắt và không quên châm dầu vào lửa

_ Đúng rồi ạ cậu ấy chỉ biết ức hiếp con, mẹ Dương hãy lấy lại công bằng cho con.

Lúc này Trịnh Vân Nhi liền lên tiếng giải vây cho rễ quý của mình.

_ Mẹ con hai người lại ức hiếp Chấn Thiên của tôi , con yên tâm mẹ Nhi luôn đứng về phía con.

Lúc này cô bé Bảo Nhi giả vờ ủy khuất nói

_ Mẹ con mới là con gái ruột của mẹ mà

_ Đúng , nhưng Chấn Thiên cũng là rễ quý của mẹ. Bảo Nhi vừa nói vừa cười

Nhận thấy không thể lôi kéo được mẹ ruột cô bé liền làm nũng với Triều Dương. Cô bé ôm lấy vị cứu tinh của mình và nói

_ Trong nhà này chỉ có mẹ Dương là thương con nhất. Không có mẹ con không biết sống sao?

Lời nói của Bảo Nhi làm Triều Dương bật cười cô ôm cô bé vào lòng yêu thương nói

_ Mẹ luôn đứng về phía con, con an tâm mà sống thật vui vẻ nha bảo bối của mẹ.

_ Mẹ con muốn xác nhận lại lần nữa mẹ và mẹ Nhi có bế nhằm con không? Triều Chấn Thiên phụng phịu nói

_ Không hề, con là con ruột của mẹ cũng rất yêu con nhưng mẹ cũng rất yêu Bảo Nhi. Con có thể làm nũng cho mẹ vui giống Bảo Nhi không, có chọc mẹ cười nhiều như Bảo Nhi không ?

Cậu bé dứt khoát trả lời

_ Không thể và cũng không muốn

Vậy thì đừng so sánh nữa ông cụ non . Cả phòng khách lại tràn ngập tiếng cười đùa, không khí thật hài hòa đầm ấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK