Chương 14
_ Mẹ Dương nhà mới của chúng ta ở đây sao
_ Các con có thích nơi này không
_ Siêu thích luôn ạ
_ Vậy từ bây giờ đây sẽ là tổ ấm mới của chúng ta
_Hoan hô. Hai đứa trẻ đồng thanh hô to rồi hào hứng chạy khắp nơi.
_ Cậu thấy sao?
_ Quá tốt luôn chứ sao. Ở đây có sân vườn tụi nhỏ có thể vui chơi, nhà thì cũng vừa , không khí lại rất trong lành mà lại không cách xa trung tâm rất tiện lợi.
_ Lâm Mỹ tìm cho mình đấy. Nếu cậu và bọn trẻ đều thích chúng ta sẽ mua nó.
_ Chào tiểu thư
_ Chúng tôi vừa nhắc đến em là em liền đến, thần kỳ thật đấy Bảo Nhi vui vẻ nói
_ Chị sẽ mua căn nhà này, em làm thủ tục cho chị nhé.
_ Vâng ạ, cô vui vẻ đáp
Triều Dương nhìn cô với ánh mắt thân thiện
_ Cảm ơn em, bốn năm nay em đã vất vả rồi
_ Không vất vả, từ lúc tiểu thư thu nhận em ở tập đoàn Âu thị cuộc đời em đã thay đổi rất nhiều. Em rất biết ơn tiểu thư
_ Cô bé ngốc. Nói rồi cô quay sang gọi Trịnh Vân Nhi và bọn trẻ
_ Các bảo bối , chúng ta cùng đi mua sắm nào.
_ Em sẽ đến trung tâm thương mại sắp xếp trước.
_ Được.
_ Chào tiểu thư.
Lúc này Trịnh Vân Nhi dắt tay hai đứa trẻ đến chỗ của Triều Dương, cô xoa đầu hai đứa trẻ và nói
_ Chúng ta đi nhé
_ Vâng ạ,
Đỗ xe xong cả bốn cùng bước vào trung tâm thương mại.Trung tâm thương mại này là một trong những tài sản mà Âu Dương Chấn Thiên đã cho cô khi ly hôn cùng với 60% cổ phần của hệ thống bệnh viện của Âu Dương gia, ngoài ra còn có tiền mặt và một số bất động sản đáng giá nữa.Trong bốn năm rời khỏi đây cô đã ủy quyền cho Lâm Mỹ quản lý tất cả.
_ Chúng ta cùng đi mua vài bộ quần áo cho cho bọn trẻ nhé.
_ Vạn tuế mẹ Nhi .Bảo Nhi reo lên sung sướng
_ Đúng là phụ nữ, phiền phức Triều Chấn Thiên vừa thở dài vừa nói
_ Cậu nên quen dần đi hihi
_ Mình muốn đi vệ sinh, Trịnh Vân Nhi nói
_ Shop quần áo ở phía trước hai con vào chọn mẫu rồi mẹ sẽ vào thanh toán, mẹ cũng muốn đi vệ sinh.
_ Vâng ạ
Nhìn thấy hai đứa trẻ bước vào shop hai người mới yên tâm vào nhà vệ sinh
_ Xin chào quý khách, quý khách cần gì?
_ Chúng cháu sẽ tự xem.
_ Vâng, bên này là những mẫu mới nhất, hai cháu chọn được mẫu nào cô sẽ cầm giúp.
Cô nhân viên nhiệt tình giới thiệu
_ Cảm ơn cô ạ.
_ Đúng là không có mắt nhìn, những đứa trẻ đó sẽ không mua đâu. Tiếp làm chi cho mệt,
_ Nghe những lời này Triều Chấn Thiên thấy rất không hài lòng, tại sao nhân viên lại không chuyên nghiệp như thế? Còn Bảo Nhi thì tung tăng chọn quần áo với cô nhân viên thân thiện
_ Cô nghĩ chúng cháu sẽ không mua nổi đồ ở đây?
cậu bé lên tiếng hỏi?
_ Con nhà nghèo mà muốn học đòi làm thiếu gia cô nhân viên bĩu môi chế giễu. Cậu định đáp trả thì nghe Bảo Nhi gọi
_ Lão công, cậu thấy cái này thế nào?
_ Hợp với cậu đấy, mặt vào sẽ càng lùn.
Bảo Nhi tức giận quát
_ Cậu chết chắc rồi, về nhà sẽ cho cậu biết tay.
_ Lúc này có hai người khách bước vào, đứa bé đi cùng lên tiếng
_ Mẹ con muốn chiếc váy của con bé kia.
_ Xin lỗi quý khách mẫu váy này chỉ còn có một chiếc, cô bé này đã chọn trước rồi ạ, xin quý khách thông cảm chọn mẫu khác bên này còn nhiều mẫu mới lắm ạ.
_ Tôi nói tôi muốn chiếc váy đó, đưa cho tôi.
Tình cảnh này làm cô nhân viên rất khó xử, cô định nói gì đó thì Bảo Nhi cắt lời
_ Cậu không biết thứ tự trước sau à, tôi chọn trước thì là của tôi.
_ Có đủ tiền mua không mà giành, nhìn là biết quỷ nghèo.Mang chiếc váy đó cho con gái tôi.Mẹ của đứa bé lên tiếng
_ Xin lỗi quý khách
_ Bảo cô đưa thì đưa, nhìn là biết hai đứa nó chỉ vào xem chứ làm gì mua nổi, mau lấy chiếc váy đó cho vị khách này nhanh lên.
_ Quản lý vậy không được đâu.
_ Chát, tiếng tát tay vang lên cùng tiếng mắng chửi của quản lý cửa hàng
_ Ai cho phép cô cải lại tôi
_ Ai cho phép cô đánh chị ấy, Bảo Nhi tức giận lên tiếng
_ Đồ không biết điều, tao đang dạy cấp dưới cần đứa nhóc như mày cho phép sao hả, muốn ăn đòn như cô ta phải không?
_ Cô thử đụng một ngón tay cậu ấy xem, tôi sẽ không để cô yên. Triều Chấn Thiên lạnh lùng lên tiếng và vội đứng che chắn cho Bảo Nhi
_ Một đứa nhóc như mày sẽ làm gì được tao? Nói rồi cô giơ tay tát lên mặt cậu bé làm ửng đỏ cả một bên gò má , rồi giành lấy chiếc áo từ tay của Bảo Nhi
Nhìn thấy một màn này hai mẹ con nhà kia hếch mặt lên hả hê nói.
_ Đáng đời dám giành đồ với tôi.
_ Bà cô này sao bà dám đánh cậu ấy, mẹ của chúng tôi còn chưa từng đánh chúng tôi, Bảo Nhi tức giận hét lên rồi nhìn Triều Chấn Thiên với vẻ mặt đau lòng, nước mắt rớt lả chả, thút thít nói
_ Cậu có đau lắm không, đỏ hết rồi hu hu, tớ không cần cái váy đó nữa.
_ Tớ không sao, giọng cậu thật nhẹ nhàng, rõ ràng người bị đánh là cậu mà khi nhìn thấy cô bé khóc cậu lại thấy đau lòng hơn. Cậu lấy tay lau nước mắt cho cô bé rồi quay sang cô nhân viên thân thiện bảo
_ Chuyển tất cả những mẫu váy mới nhất theo số đo của cậu ấy theo địa chỉ này và gọi dì Lâm Mỹ xuống giúp cháu,
_ Ý cháu là giám đốc trung tâm thương mại này sao?
_ Vâng, chính là gì ấy
Nghe cậu bé nói mà cô nhân viên cả kinh, Quản lý cửa hạng cũng hoảng hốt.
_ Thằng bé này là người quen của giám đốc sao, nếu thật vậy thì chết rồi làm sao bây giờ? quản lý bắt đầu lo sợ
_ Sợ cái gì? Giám đốc xuống thì làm được gì, cô ta dám đắt tội với tôi sao? Tôi là khách VIP ở đây cô ta làm được gì. Bà ta vừa nói vừa bĩu môi chế giễu
Lúc này Trịnh Vân Nhi và Triều Dương vừa đi tới nhìn thấy cảnh này nhưng chưa ra mặt hai cô muốn xem Lâm Mỹ sẽ xử lý thế nào và họ cũng muốn xem hai đứa bé sẽ làm sao khi rời khỏi sự bảo bọc của gia đình. Bọn trẻ cần va chạm cần lớn lên cần biết cách tự bảo vệ mình trước nguy hiểm bởi xuất thân của hai đứa nhóc này không tầm thường, nếu sau này lộ ra chúng sẽ phải đối mặt với nhiều vấn đề đáng sợ hơn nữa.
Lâm Mỹ sao khi nghe điện thoại vội vàng đến, cô hỏi
_ Đã xảy ra chuyện gì?
_ Cô nhân viên vừa gọi cho cô thuật lại sự tình, sau khi nghe xong cô quay sang vị khách kia
_ Thưa quý khách chỗ chúng tôi chỉ phục vụ những người văn minh, lịch sự nếu có người muốn gây sự, hay đòi hỏi vô lý dù là VIP đi nữa chúng tôi cũng xin từ chối phục vụ.
Nghe những lời này bà ta vô cùng tức giận định giơ tay tát vào mặt cô thì bị cô ngăn lại, Lâm Mỹ lạnh lùng lên tiếng
_ Bảo vệ đưa hai người có hành vi gây rối này ra ngoài.
_ Cô, được để tôi xem không có người mua thì các người làm ăn kiểu gì, tôi sẽ gọi người tẩy chay nơi này. Nói rồi bà ta tức giận nắm tay con bỏ đi.
Xử lý xong việc ngoài giờ đến việc nội bộ
_ Cô từ bây giờ sẽ là quản lý cửa hàng, còn cô thì đến phòng tài vụ lãnh lương rồi thu dọn đồ rời đi,
nơi này không cần người thiếu chuyên nghiệp như cô. Lâm Mỹ nhìn hai nhân viên của của hàng và nói, xử lý xong cô nhìn xuống hai đứa bé cúi người xuống nhẹ giọng nói
_ Xin lỗi tiểu thiếu gia và tiểu thư, để hai cháu thiệt thòi rồi.
Nghe những lời này hai người nhân viên trố mắt kinh ngạc
_ Không thể bỏ qua như vậy được, trích xuất camera về hành vi của nhân viên và vị khách vừa nãy rồi đăng lên thông báo . Cháu muốn bà cô quản lý này sau khi đi khỏi nơi này thì sẽ không xin được việc ở đâu nữa , có như thế bà ta mới rút được kinh nghiệm sâu sắc cho bản thân và cũng sẽ răng đe những người khác. Đừng dùng mắt chó của mình mà xem thường người ai hết. Cháu muốn như thế có được không? Triều Chấn Thiên bình thản nói
_ Sản nghiệp này là của thiếu gia tất nhiên là không có vấn đề. Cô vừa cười hiền lành vừa nói
Những nhân viên có mặt ở đây nghe một cậu bé nói những lời như thế mà lạnh cả sống lưng.
_ Không còn việc gì nữa thì mọi người tiếp tục làm việc đi.
Còn ở một góc gần đó
_ Đủ ác, đủ bá đạo, rể quý của tớ là số một, Trịnh Vân Nhi vừa giơ ngón tay cái vừa nói
_ Đi ra thôi nào. Nói rồi hai người bước ra và đi tới chỗ bọn trẻ
_ Hai mẹ xem kịch vui không? cậu bé mặt lạnh tanh nói
_ Hi hi bị phát hiện rồi
_ Xin lỗi tiểu thư , Lâm Mỹ lên tiếng
_ Không sau, nhưng lần sau phải xử lý cho tận gốc tránh những phiền phức không đáng có.
_ Vâng .