Chương 2 Bàn chuyện ly hôn.
Triều Dương lái xe đến bệnh viện tư nhân của Âu Dương gia nàng đi thẳng lên khoa phụ sản
_ Cho hỏi bác sĩ Trịnh có ở đây không?
_ Không . cô ấy đi họp rồi . Triều tiểu thư có thể vào phòng làm việc chờ cô ấy.
_ Được.Cảm ơn!
Nói rồi cô đi thẳng đến phòng làm việc của cô bạn thân từ thuở nhỏ của mình và ngồi chờ ở đó. Triều Dương và bác sĩ Trịnh là đôi bạn thân thiết kiếp trước vì quá yêu Âu Dương Chấn Thiên mà cô đã rất nhiều lần làm tổn thương người bạn này nên kiếp này cô muốn bù đắp lại. Trong lúc ngồi chờ cô đang cố nhớ lại giấc mơ mà cô đã trải qua trước khi sống lại. Trong giấc mơ đó cô đã gặp được những người thân yêu của mình đó là bà mẹ và ông bà nội của mình. Cô đã nói chuyện với họ rất lâu và không ngừng khóc nhưng cô không thể nhớ hết mình đã nói những gì chỉ mang máng nhớ được lời của ông bà trước khi rời đi. Họ nói cho cô biết lý do mình được sống lại là nhờ vào công đức mà họ đã tích trữ trong lúc còn sống. Họ dùng công đức đó để đổi lấy một sinh mệnh mới cho cô và còn căn dặn cô hãy làm nhiều việc thiện để tích công đức cho họ để họ có cơ hội gặp cô lần nữa. Đang chìm đắm trong dòng kí ức thì tiếng mở cửa và giọng nói lánh lót của rồi cô bạn than đã gọi cô trở về với thực tại.
_ Cậu chờ mình lâu chưa?
Nhìn khuông mặt của Trịnh Vân Nhi mà tìm cô đau thắt lại nước mắt không kìm được mà rơi xuống
_ Làm sao thế? Sao lại khóc rồi? Tên xấu xa đó lại ăn hiếp cậu?
Nghe đến đây cô nhào vào lòng của bạn mình và khóc to hơn. Trịnh Vân Nhi bây giờ không biết làm sao chỉ đứng ôm cô mặt tình cho cô khóc. Khóc đến khi không còn muốn khóc nữa Triều Dương mới từ từ ngước lên rồi không ngần ngại hỷ mũi vào chiếc áo blu trắng ngần của cô bạn xong rồi cười hì hì như chưa có chuyện gì xảy ra. Mặt cô bác sĩ bây giờ đang đen như đáy nồi cởi chiếc áo blu ném vào người cô và nói
_ Gớm chết đi được. Cậu mang về giặt sạch cho tớ. Nói xong cô đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống.
_ Nói đi có chuyện gì ? lại bị tên đó ức hiếp rồi chứ gì? đã nói bao nhiêu lần rồi ly hôn rồi làm tiểu phú bà mà không chịu. Cứ thích bị ngược..... cô vừa luyên thuyên vừa ký tên vào đóng hồ sơ trên bàn. Triều Dương không nói gì chỉ ngồi nhìn cô bạn mình vì đã lâu lắm rồi cô mới có dịp nghe lại những lời dạy đời của cô bạn thân. Một lúc sau cô chợt nói
_ Mình quyết định ly hôn.
Câu nói vừa thốt ra cô bác sĩ bất động vài giây rồi chồm người đến đưa tay sờ trán cô bạn của mình
_ Bệnh à? đầu đâu có nóng mà nói sản rồi.
Gạt tay cô bạn ra cô cười nói
_ Mình đang rất tỉnh.
_ Thật không nói sản?
_Thật.
_Điên mất thôi. Có chuyện gì chậm rãi nói mình nghe.
_ Để sau đi. Mình có chuyện muốn hỏi cậu
_ Nói
_ Đàn Ông phải ăn gì và ăn trong bao lâu để có thể sinh con trai???
Trịnh Vân Nhi lại một lần nữa đen mặt. Cô ném cây bút lên bàn gắt gỏng hỏi
_ Cậu lại phát bệnh gì nữa ? Sao lại hỏi chuyện này?
_ Mình muốn sinh con trai .
_ Cậu vừa nói muốn ly hôn mà bây giờ nói muốn sinh con. Cậu sinh con cho ai. Cậu đúng là điên rồi.
_ Làm gì mà cậu điên tiết lên vậy. Mình sinh con cho mình chứ cho ai. Triều Dương ngữ điệu bình tĩnh nói.
_ Cậu hôm nay không nói rõ ràng là không yên với mình đâu.
_ Mình muốn thụ tinh nhân tạo, mình muốn có một đứa con trai.
nghe đến đây cô bạn dần bình tĩnh lại
_ Mình hiểu rồi cậu muốn có một đứa con cho đỡ cô đơn khi ly hôn với tên khốn đó. Chỗ mình có kho **** ***** cậu muốn khi nào cũng được. Mà nói trước không phải lúc nào cũng thành công đâu.
_Không cần mình có nguồn rồi.
_ Hả? ở đâu ra?
_ Của Âu Dương Chấn Thiên
Trên đầu của Trịnh Vân Nhi bây giờ đã bốc khói cô quát.
_ Cậu đang nói điên khùng gì nữa vậy? cậu muốn ly hôn sao lại muốn sinh con cho hắn? A mình hiểu lý hôn chỉ là giả cậu định dùng đứa bé để níu kéo hắn đúng không? Cậu yêu hắn đến hỏng đầu óc rồi. Hắn có gì để cậu vì hắn mà làm đến mức đó chứ. Cậu tỉnh lại đi. Tỉnh lại cho mình. Cô dùng hết sức lay cô bạn của mình.
_ Mình biết cậu sẽ nói như vậy mà. Cậu nhìn nè. Triều Dương lấy từ trong túi xách ra tờ đơn ly hôn đã có hai chữ ký của hắn và của nàng. Sau khi nàng trùng sinh việc đầu tiên nàng làm là ký vào tờ đơn ly hôn mà Âu Dương Chấn Thiên đã ném vào mặt nàng vào cái đêm mà nàng tự tử. Nhìn thấy đơn ly hôn cô bạn Vân Nhi đứng ngơ ra một lúc mới hoàn hồn và chợt hiểu ra gì đó cô nói
_ Cậu định dùng đứa bé trả thù hắn? Đứa bé không có tội. Triều Dương im lặng rồi cô cười phá lên
_ Cậu đừng làm bác sĩ nữa mà đi làm tiểu thuyết gia ngôn tình cẩu huyết thì hơn. Nói rồi cô lại cười...
_ Cậu im ngay. Vậy cậu nói cho mình biết cậu đang toan tính điều gì?
_ Cậu không thấy kích thích khi hắn chán ghét mình mà mình lại sinh ra con của hắn hay sao? Mình sẽ đặt tên đứa bé là Triều Chấn Thiên và mỗi khi mình gọi Chấn Thiên thì đứa bé sẽ trả lời "dạ mẹ" nghe mới sướng tai làm sao. Với lại giống của hắn tốt thế không lấy thì quá phí.
Nghe Triều Dương nói xong khoé môi cô bạn giật giật.
_Từ trước giờ mình không có làm gì có lỗi với cậu phải không? sau này tớ cũng sẽ không phản bội cậu. Cậu thật đáng sợ . Nhưng tớ sẽ mãi ủng hộ cậu.
nghe cô bạn nói thế Triều Dương liền xoa đầu bạn và nói "ngoan". Không khí trong phòng làm việc trở nên kì lạ bởi hành động vừa rồi của cô.
_ Vậy cậu có thể trả lời vấn đề của mình chưa?
_ À tớ biết rồi. Tớ sẽ gửi mail chi tiết cho cậu những việc mà cậu cần làm. Khi nào cậu lấy được "nòng nọc" của hắn mình sẽ giúp cậu thụ thai.
_ OK bé cưng. Hôn một cái moa... tới giờ nghĩ trưa rồi bọn mình đi ăn đi hôm nay tớ sẽ đãi cậu một bữa ra trò. À đúng rồi mình muốn mua vài bộ váy cậu có muốn đi cùng không?
_ Không đi ăn rồi mình sẽ về, còn cả đống việc chờ mình giải quyết đây nè.
_ Chán cậu quá lúc nào cũng công việc.
_ Mình không phải là tiểu phú bà như cậu
_ Được rồi vậy bữa khác cùng nhau đi mua sắm. Nói rồi cô và Trịnh Vân Nhi cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng gần đó . Họ vừa ăn vừa tiếp tục tâm sự
_ Ăn xong cậu về nhà luôn à ?
_ Muốn đi mua sắm nhưng cậu không đi nên mình không còn hứng thú, mình cũng không muốn về nhà chắc mình sẽ ra ngoại ô thăm mộ ba mẹ. Nói đến đây động tác cả hai dừng lại không gian trở nên im lặng. Một lúc sau Trịnh Vân Nhi lên tiếng phá tan bầu không khí
_ Chiều nay mình đổi ca để bồi cậu
Triều Dương nhìn cô bạn của mình và thầm nghĩ một trong những may mắn lớn nhất của mình là có cô bạn này ở bên cạnh, cô cười nói
_Mình vẫn tốt cậu đừng lo cho mình
Trịnh Vân Nhi quay mặt đi và nói
_ Hứ ai thèm lo cho cậu tại mình lâu rồi chưa tới thăm hai bác nên mình muốn đi thôi.
Cô cười nói
_ Được cùng đi đi
Cả hai rời nhà hàng rồi lái xe thẳng ra ngoại ô hướng đến nghĩa trang của Triều gia.