• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3 Bàn chuyện ly hôn 2

_ Âu Dương Chấn Thiên lái xe về đến, hắn vội vã chạy vào nhà thì gặp bác quản gia hắn hỏi với giọng điệu gấp gáp

_ Cô ấy đâu?

_ Thiếu phu nhân đã ra ngoài rồi thưa cậu chủ

_ Cô ấy đi đâu

_ Dạ thiếu phu nhân không nói là đi đâu chỉ dặn là khi nào cậu chủ về thì gọi cho cô ấy.

Hắn thầm nghĩ, may thật cô ấy không có nhà vậy thì hắn có thể lấy lại đơn ly hôn. Hắn quay người vội vã lên lầu đi thẳng vào phòng ngủ khiến quản gia và mọi người trong biệt thự nhìn nhau tự hỏi không biết đã xảy ra chuyện gì???

Âu Dương Chấn Thiên nhìn quanh căn phòng rồi đi thẳng đến chiếc tủ đầu giường hắn tìm kiếm nhưng không thấy , rồi hắn tìm những nơi khác cũng chẳng thấy đơn ly hôn ở đâu. Hắn bắt đầu tự hỏi

_ Chẳng lẽ cô ấy mang đi rồi?

nghĩ đến đây nét mặt của Âu Dương Chấn Thiên ngày càng thâm trầm và không ai biết ẩn sâu trong nét mặt đó là những suy nghĩ hay toan tính điều gì?

Trời vừa chập tối thì Triều Dương cũng trở về biệt thự. Cô vừa bước vào cửa lớn thì đã thấy Âu Dương Chấn Thiên ngồi trên bộ ghế sô pha xung quanh chẳng có bóng dáng của người làm nào kể cả người thân cận như bác quản gia cũng chẳng thấy đâu. Không gian phòng khách vốn rộng rãi nhưng trong hoàn cảnh bây giờ cô thấy nó thật ngột ngạt. Cô lạnh lùng đi đến cất lên câu nói để phá tan bầu không khí

_ Tôi muốn thêm 60 phần trăm cổ phần hệ thống bệnh viện của Âu Dương gia.

Âu Dương Chấn Thiên không đáp lời mà chỉ ngồi nhìn nàng

_ Đơn lý hôn tôi đã kí, nhưng chỉ khi anh giao ra cổ phần tôi mới đưa nó cho anh.

Nghe đến đây trái tim của Âu Dương Chấn Thiên như rơi xuống. Hắn thầm nghĩ

_ Cô ấy đã ký , không thể, không thể nào?

_ Anh cảm thấy tiếc ? hay vì anh thấy tôi không xứng với giá đó? Cô vừa nói vừa cười một cách cay đắng.

sao chứ? sao có thể kiếp này em có muốn cái mạng này anh cũng cho em chứ đừng nói đến mấy thứ tài sản đó. Chỉ cần em cho anh cơ hội bên cạnh em lần nữa em anh sẽ dâng tặng hết tất cả những gì mình có cho em. Đây là những suy nghĩ trong nội tâm của Âu Dương Chấn Thiên. Nhưng anh ta vẫn duy trì vẻ bề ngoài âm trầm băng lãnh để không ai có thể phát hiện ra những tâm tư mà anh ẩn dấu.

_ Ngoài những thỏa thuận về tài sản tôi còn có một điều kiện khác nữa.

Âu Dương Chấn Thiên vẫn yên lặng nhìn cô, điều này làm cô rất khó chịu vì cô cảm thấy những hành động cũng như lời nói của mình lúc này như là đang diễn trò cho anh xem. Anh càng im lặng cô càng tức giận cô muốn hét vào mặt anh ta, muốn mắn chửi anh ta để giải phần nào mối hận của kiếp trước. Nhưng vì kế hoạch sau này cô phải nén giận. Cô tiếp tục nói

_ Tôi muốn một tháng sau chúng ta mới chính thức đường ai nấy đi và trong một tháng đó mỗi ngày bà bữa anh phải về an cơm với tôi.

Nghe đến đây khuông mặt anh biến chuyển, một cái chân mái nhếch lên nét mặt giản ra đôi chút và ánh mắt nhìn cô lộ ra vài phần khó hiểu. Anh nói

_ Triều Dương em đang toan tính điều gì?

Nghe anh nói xong câu này nội tâm cô chấn động. Đây là lần đầu tiên anh ta gọi tên cô với giọng điệu nhẹ nhàng như thế và điều quan trọng nữa là anh ta đã phát hiện ra điều gì rồi sao? Cô cố tỏ ra bình tĩnh

_ Tôi không muốn nói nhiều, nếu anh muốn ly hôn thì phải đáp ứng tất cả điều kiện của tôi.

_ Vậy không cần ly hôn nữa

Lời anh vừa thốt ra như tiếng sét giữa trời hoang

_ Anh nói gì? Cô không tin vào tai mình nên hỏi lại

_ Tôi nói không cần ly hôn nữa

_ Anh đang nói sản gì thế? Đây không phải là điều anh mong muốn sao?

_ Bây giờ không muốn nữa.

Lần này Triều Dương đã thật sự tức giận. Cô hét vào mặt anh

_ Anh không muốn ly hôn thì cũng phải ly hôn . Đơn ly hôn anh cũng đã ký rồi , cùng lắm thì tôi không cần số cổ phần đó nữa và tôi sẽ dọn đi ngay trong đêm nay. Nói rồi cô đi thẳng lên lầu, cô không muốn nhìn thấy anh nữa.

Âu Dương Chấn Thiên bị những lời nói của cô làm cho chấn động và những lời nói đó như những nhát dao bén nhọn đâm sâu vào tim anh, nó khiến anh đau đớn tột cùng. Anh không nghĩ là cô sẽ tức giận như thế, điều gì đã làm cô phản ứng mạnh đến vậy? Cô thật sự muốn ly hôn với anh sao, cô chán ghét anh rồi sao? Rõ ràng kiếp trước cô rất yêu anh kia mà? anh không tìm được lý do gì để giải thích cho những thay đổi của cô. Trừ khi... cô cũng như anh, cô cũng trùng sinh. Nếu đúng như những gì anh suy đoán thì thật trớ trêu anh trùng sinh để bù đắp cho cô còn cô trùng sinh để chạy trốn khỏi anh. Có lẽ là ông trời đang trừng phạt anh. Vừa nghĩ anh vừa nở một nụ cười cay đắng. Nhắm mắt đi thần một lúc rồi lẳng lặng đứng đứng lên đi về phòng sách. Âu Dương Chấn Thiên muốn nhìn thấy cô muốn ở bên cô nhiều hơn nhưng hắn sợ cô sẽ tức giận khi nhìn thấy mình nên anh đành đến phòng khác. Anh thầm nhủ

_ Phải nhịn chuyện này không gấp được, không thể dọa cô ấy chạy mất.

Âu Dương Chấn Thiên tiến vào phòng , đến một góc tối nhất của căn phòng đứng ở đó hút từng điếu thuốc và trong đầu không ngừng suy nghĩ về chuyện của cô

_ Không có lý do nào để giải thích cho sự thay đổi đột ngột của cô ngoài việc cô cũng trùng sinh. Điều này thật hoang đường nếu anh không phải cũng trùng sinh thì anh cũng không thể nào tin trên đời có chuyện ly kì như vậy. Nhưng anh cần thêm nhiều bằng chứng hơn để xác định là cô cũng trùng sinh, rồi anh lại suy nghĩ đến những đề nghị của cô. Về phần tài sản thì không có vấn đề gì thậm chí hắn còn có thể cho cô nhiều hơn nữa, nhưng còn yêu cầu kia thì hơi kì lạ. Nếu cô đã muốn ly hôn thì sao phải làm vậy, mục đích thật sự của cô là gì? Nhưng điều đó không phải là xấu đối với anh, một tháng này vừa hay để anh có thể hiểu thêm về cô đồng thời anh cũng muốn biết trong cái đầu nhỏ bé đó đang toan tính điều gì? Vừa nghĩ anh vừa dụi tắt điếu thuốc đang hút dỡ và trong đầu anh đã có quyết định.

Ngoài trời lúc này những tia nắng ấm áp đang chiếu rọi khắp mọi nơi, những chú chim cũng đang gọi nhau ríu rít làm cho người con gái đang ngủ có ro trên giường cũng phải tỉnh giấc. Cũng như bao ngày Triều Dương sau khi sửa soạn chỉnh chu cô sẽ xuống lầu dùng bữa sáng. Bước chân của cô đến bên cầu thang thì chợt dừng lại, nội tâm chợt chấn động vì cô thấy một điều mà từ trước đến nay chưa từng xảy ra, Âu Dương Chấn Thiên đang ngồi trên bàn ăn, tay còn cầm tờ báo trong bộ dạng rất thản nhiên. Trong đầu cô không ngừng tự hỏi

_ Tại sao anh ta lại ở đây vào giờ này?

_ Hôm qua thái độ của mình như thế đáng lý anh ta phải rất tức giận và bỏ đi rồi chứ?

_ Hay anh ta đã phát hiện ra điều gì và bắt đầu nghĩ ngờ mình. Hôm qua mình phản ứng kịch liệt như thế nên đã khiến anh ta nghi ngờ và muốn ở lại để thăm dò mình. Đúng chỉ có thể giải thích như thế.Cô tự suy diễn trong đầu rồi lại tự trách bản thân mình quá sốc nổi nên mới khiến anh ta nghi ngờ. Triều Dương cố trấn tỉnh tiến về phía bàn ăn . Cô cố ý phớt lờ anh và tiền về phía chỗ ngồi của mình, cô đua tay lấy lý nước trên bàn và uống một ngụm nhưng chưa kịp nuốt thì bị sặc bởi câu nói của anh

_ Đồ ăn sáng hôm nay có nhiều món em muốn ăn

gì?

Câu nói của anh không chỉ khiến cô bất ngờ mà tất cả người làm có mặt ở đó đều giật mình, có người còn tưởng mình nghe lầm. Nhìn thấy cô ho liên tục do bị sặc nước anh cảm thấy lo lắng và hỏi

_ Em có sao không? Sao không cẩn thận gì hết? uống nước mà cũng bị sặc đúng là ngốc hết chỗ nói.

Câu nói vừa thốt ra lại khiến cho mọi người đứng hình và thầm hỏi cậu chủ hôm nay làm sao thế? ai cũng không hiểu gì chỉ biết im lặng nhìn nhau.

Triều Dương chật vật mãi mới bình tĩnh lại được cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu và thầm nghĩ

_ Hôm nay anh ta uống lộn thuốc hay sao? sao tự dưng lại quan tâm đến mình, quái lạ. Suy nghĩ của cô bị cắt ngang bởi câu hỏi của bác quản gia

_ Hôm nay thiếu phu nhân vẫn dùng như cũ phải không ?

_ Không. Hôm nay cháu muốn ăn sanwnich mức dâu ạ?

_ Vâng

Sau khi bác quản gia vừa quay lưng thì cô hỏi anh với giọng điệu thờ ơ

_ Sao hôm nay anh lại ở nhà? thật lạ

anh trả lời một cách thản nhiên

_ Chính em muốn tôi ở lại ăn cùng em còn gì?

nghe anh trả lời cô xém sặc lần nữa nhưng cô đã kịp thời trấn tỉnh

_ Anh nói gì

_ Hôm qua chính em bảo tôi phải ăn cùng em ngày ba bữa còn gì? Sao em mau quên thế?

_ Anh đồng ý rồi?

_ Đúng. Nhưng tôi tôi cũng có điều kiện

_ Điều kiện gì?

Anh ra hiệu cho cô lại gần và khẽ nói vào tai cô

_ Tôi có thể cho em 80% cỗ phần đổi lại tôi và em không chỉ ăn cùng mà còn phải ngủ cùng

Cô hoảng hốt đẩy anh ra và quát lớn

_ Anh điên sao?

_Tôi rất tỉnh

_ Không bao giờ.Tôi và anh chắc chắn sẽ ly hôn thì sao anh phải làm như thế? Anh đang tính toán điều gì?

_ Nếu không thì chúng ta không cần ly hôn nữa. Em hãy suy nghĩ kỹ rồi trả lời tôi. Âu Dương Chấn Thiên vừa nói vừa tiến lại gần cô anh ghé vào tai cô thì thào

_ Tôi chỉ đơn giản là muốn ngủ cùng còn nếu em muốn làm chuyện kích thích hơn thì tôi cũng có thể thỏa mãn em. Nói xong anh rời tai cô và nở một nụ cười đầy ma mị. Còn cô sau khi nghe anh nói gương mặt biến đổi liên tục từ trắng sang đỏ và đến lỗ tai cũng đỏ. Cô vừa tức vừa xấu hổ mắng anh rồi bỏ chạy về phòng

_ Đồ khốn.

Anh nói với theo

_ Em chỉ có một ngày để suy nghĩ.

Cô không dừng lại mà tiếp tục chạy thẳng về phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK