Giản Tình cúi đầu cô chẳng quan tâm lời cô giáo nói. Cô chỉ đang suy nghĩ nhớ lại những chuyện xảy ra sau này thôi.
"Cô chủ, chủ tịch đang tìm cách đưa Tần Trạch về nhà." "Ba tôi vẫn chưa từ bỏ ý định với nó sao?Chẳng phải ông rất thích Thừa Hạo sao? Lý nào còn muốn đưa thằng bé kia về chứ" Tần Liên ánh mắt u tối.
Anh trai cô vì một con nhỏ nghèo hèn mà từ bỏ gia đình để đi theo cô ta. Ba cô đã cố gắng ngăn cản nhưng chẳng được. Anh trai cô thà bị ba cô từ cũng không bỏ cô ta. Vậy mà anh trai cô lại sinh được một thằng con trai, cuối cùng bị tai nạn hai vợ chồng đều chết hết để lại thằng nhỏ kia. Sau cả gia đình không chết hết luôn đi chứ, đỡ phải tranh giành tài sản với con của cô.
Nhà họ Tần chỉ có một mình anh trai cô là con trai. Anh không những bộ ba cô từ giờ còn đã chết. Gia sản nhà họ Tần sẽ chẳng còn ai nối nghiệp chỉ có thể vào tay con trai của cô. Cháu ngoại thì sao chứ. Dù sao nó cũng là con của cô không phải sao.
Cô tuyệt đối sẽ không để ai làm ngón chân cản đường con trai cô đâu. "Nghe nói thằng bé Tần Trạch không đồng ý, cậu bé chỉ muốn sống với bà ngoại thôi" Tên quản gia thành thật báo cáo. "Vậy à. Nó cũng biết điều đó chứ." Tần Liên lại nghĩ, thế mà ba cô vẫn còn muốn bức ép nó về sao. Ông là đang không muốn Thừa Hạo kế thừa gia sản nhà họ Tần phải không? Cô ánh mắt lạnh lùng. Nếu
đã như vậy cũng đừng trách cô tuyệt tình. Cô sẽ giúp cho thằng nhóc đó sớm đi đoàn tụ cùng ba mẹ nó. Thử xem ba cô sẽ tìm ai thay thế Thừa Hạo nữa. "Nói với anh ta tiến hành kế hoạch trước đó đi."
****
Đến giờ ăn trưa, tất cả mọi người đều đem hộp thức ăn của mình ra. Vì đồ ăn ở trường thường không theo sở thích của cá nhân nào mà đa số các cô bé cậu bé điều là con nhà khá giả. Vì vậy ai cũng đem thêm thức ăn mình thích theo ăn cùng. Đương nhiên Giản Tình và Giản Tâm cũng không ngoại lệ. Vốn dĩ bình thường hai chị em điều ngồi chung ăn cùng nhau nhưng hôm nay chỗ ngồi ở lớp cũng đổi thì ngay
cả chỗ ngồi ở nhà ăn, Giản Tình cũng đổi luôn. Cô kéo Tần Trạch đến ngồi cùng với
mình, Giản Tâm chỉ có thể đỏ mắt ngồi ở đối diện bàn của họ.
Tần Trạch tuy ngại ngùng nhưng không từ chối Giản Tình. Bình thường cậu đều ngồi một mình, hôm nay có người ngồi cùng lại là cô gái cậu thích dĩ nhiên cậu sẽ chấp nhận rồi.
Giản Tình dọn đồ ăn đem theo của mình lên, đẩy phần thức ăn của nhà trường sang bên cạnh. Tần Trạch thì không như vậy, mặc dù cậu bà ngoại cậu cũng chuẩn bị cho cậu thêm một ít đồ ăn mà cậu thích. Nhưng cậu lại không muốn uổng phí thức ăn ở trường. Vì đó cũng chính là tiền bà ngoại cậu đóng vào. Nếu cậu ăn không hết hay không thích ăn đồ ăn ngày hôm đó. Sau khi ăn xong phần ăn bà ngoại chuẩn bị, cậu sẽ dùng giấy lau sạch hộp đựng thức ăn, rồi đem thức ăn ở trường bỏ vào hộp mang về nhà. Đó cũng là lý do khiến cậu bị các bạn chê cười không muốn ngồi chung nhưng cậu cũng chẳng quan tâm. "Đồ ăn của trường có vẻ không ngon, cậu vẫn muốn ăn à?" Giản Tình quan tâm hỏi Tần Trạch.
Tần Trạch lại thành thật kể lại việc ăn uống bình thường của mình. Giản Tình nghe xong thì cảm động. Đại gia đá quý mà cũng có lúc tiết kiệm đến mức đem cả thức ăn ở trường về nhà chứ không bỏ như vậy. Giản Tình đẩy phần thức ăn của mình lên trước, cô mỉm cười nhìn Tần Trạch: "Chúng ta ăn cùng nhé, mẹ tớ nấu ăn ngon lắm đấy." Tần Trạch gật nhẹ đầu bởi vì nhìn khay thức ăn của cô cậu khó mà từ chối. Cậu cũng ngượng ngùng đẩy phần thức ăn bà cậu chuẩn bị lên phía trước. Tuy nhìn không hấp dẫn như của cô nhưng thật sự bà cậu nấu ăn cũng rất ngon. Quán của bà
lúc nào cũng đông khách không phải sao. "Bà tớ nấu ăn cũng ngon lắm. Cậu ăn thử không?" Vậy là hai người vui vẻ chia sẻ thức ăn cùng nhau. Sau khi ăn xong Giản Tình còn ra vẻ 'mẹ già dùng khăn giấy lau miệng, lau tay sạch sẽ cho Tần Trạch nữa. Cô còn giúp cậu lau sạch hộp đựng thức ăn, đổ phần ăn ở trường vào, đổ luôn phần của cô vào chỗ cậu. Tần Trạch ngồi mỉm cười nhìn Giản Tình làm tất cả. Cậu thật sự rất vui vì có
một người bạn tốt như thế này. Nhất định về nhà cậu sẽ kể cho bà ngoại nghe có tốt như thế nào.
***
Giờ ngủ trưa. Giản Tâm đi đến trước mặt Giản Tình nhìn cô. Đôi mắt cô bé đỏ hoe thật sự rất đáng thương. Giản Tình cũng cảm thấy hôm nay mình như vậy cũng hơi quá đáng rồi. Dù sao Giản Tâm cũng mới chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện. Cô thở dài: "Em lên phía trên nằm đi. Chị nằm cùng em".