Tuy nhiên nhờ vậy cô mới thấy được, Giản Tâm của hiện tại cũng không ích kỷ như kiếp trước. Cô mừng thầm trong lòng, hy vọng tương lai cô bé cứ thế mà phát huy đức tính tốt đẹp này.
Dương Tuyết Mai dù sao cũng còn là sẽ con. Thấy đồ ăn ngon lại được mời ăn
cùng, cô đương nhiên sẽ không từ chối rồi. Thậm chí cô còn vui vẻ ăn, miệng không
ngừng khen ngon nữa.
"Thừa Hạo, hôm nay Tần Trạch đến trường nhập học rồi, con đã gặp nó chưa?" Tân Liên nói vào điện thoại. "Nó cũng chẳng phải thái thượng hoàng, hay ông cố tổ của con. Khi nào có thời gian con sẽ tìm nó hỏi thăm sức khỏe. Mẹ đừng có phiền nữa. Cúp đây."
Tần Liên nhíu mày. Tay cầm điện thoại mà tức rung người. Bà đang lo cho tương lai của nó. Bà đang cố gắng dọn đường cho nó. Bà đang làm tất cả là vì nó. Thế mà nó cứ dửng dưng, còn nói chuyện với bà kiểu đó nữa. Bà mà có đứa con trai thứ hai, thì tuyệt đối Nghiêm Thừa Hạo sẽ chẳng có gì trong tương lai đâu.
"Bà Tần, cậu Thừa Hạo hôm qua đến trung tâm bách hóa mua rất nhiều đồ, giờ người ta đã giao hàng đến. Mời bà xuống dưới ký nhận ạ" Một người giúp việc bước vào phòng thông báo với Tần Liên. "Cái gì? Thằng trời đánh này. Nó lại điên khùng gì nữa đây. Chẳng phải ba nó đã khóa thẻ của nó rồi sao, tiền đâu mà nó dám phung phí nữa thế" Tần Liên tức giận đi xuống lầu.
Vừa đến phòng khách, bà đã choáng váng trước đống đồ, à phải nói là núi đồ mới đúng. Chất đầy cả số pha trên bàn dưới đất đều đầy cả túi lớn túi nhỏ. Bà có thể chắc chắn con trai bà chỉ mới mười ba tuổi chứ không phải cậu thanh niên hơn mười tám tuổi nào cả. Thế nhưng độ ăn chơi, phung phí thậm chí bây giờ là nghệ thuật
mua sắm của nó đã cao hơn người trưởng thành luôn rồi. Bà cũng nghiện mua sắm nhưng chưa bao giờ bà mua một lần nhiều đồ như vậy cả. Bà cầm lấy danh sách ký nhận mà giận run cả người. Sau khi ký nhận xong tay bà cũng mỏi luôn rồi. Cơn tức giận này bà không gọi cho thằng con trai thái tử của bà xả bớt thì bà tức nổ phổi
mất.
"Nghiêm Thừa Hạo cái đống đồ ở nhà là sao đây hả? Con mau lết về nhà giải thích cho mẹ. Chẳng phải ba con đã khóa thẻ con rồi sao, tiền đâu mà con phung phí thể hả? Mau lên tiếng giải thích cho mẹ. Nếu không mẹ sẽ gọi điện thoại báo cho ba con biết đấy" Bên kia vừa thông cuộc gọi, Tân Liên đã hét vào điện thoại. Bên kia Nghiêm Thừa Hạo đang nằm trên giường ăn táo thì nhận được cuộc gọi
của mẹ mình. Vừa bắt máy lên đã nghe bà hét ầm ĩ đau cả tại cậu. Cậu đưa điện thoại ra xa rồi dùng tay chà chà vào lỗ tai. Sau đó mới đưa điện thoại đến gần thản nhiên trả lời bà. "Giao đồ đến rồi à, làm việc cũng nhanh đó chứ. Hôm nay còn hơi buồn nên đi mua sắm xả nỗi buồn một chút. Chẳng phải mẹ đã dạy con buồn phiền thì mua sắm hết buồn đó sao. Còn tiền thì..ngại quá, con mượn tạm thẻ đen của mẹ dùng tạm ít hôm nhé. Còn nữa mẹ đừng nhớ con quá như vậy. Hiện tại con ở nội trú mẹ quên nữa à. Cuối tuần con sẽ về thăm mẹ mà. À đúng rồi, con có mua cho mẹ bộ mỹ phẩm mới đấy mẹ lấy dùng đi nhé. Tạm biệt mẹ." Nói xong một hơi Nghiêm Thừa Hạo nhanh chóng cúp máy.
Hôm nay cậu bị thầy giáo cho điểm kém môn toán, môn mà cậu có thể tự tin mình giỏi nhất. Mặc dù giỏi nhất của cậu chỉ dừng lại ở điểm năm. Nhưng hôm nay rõ ràng cậu làm rất tốt thế mà lại chỉ được điểm ba, có tức điên người không chứ. Vì vậy vừa tan học, cậu đã mua chuộc bảo vệ để đi ra ngoài một chuyến, đến trung tâm thương
mại mua sắm xả nỗi buồn. Cũng may sáng nay trước khi đến trường cậu đã kịp thời lấy trộm được mẹ cậu một tấm thẻ. Nếu không cả tuần này cậu chẳng có xu nào dính túi luôn.
Nhắc lại thêm bực bội. Rõ ràng cậu chẳng làm sai gì. Vậy mà ba cậu chỉ vì lời nói người ngoài mà phạt cậu, khóa thẻ của cậu. Hai cậu chẳng có tiền, chẳng còn mặt mũi nào mời chúng bạn đi chơi cả. Phải biết rằng mấy đứa bạn của cậu đều ngưỡng mộ độ chịu chơi chịu chi của cậu đấy. Đột nhiên nhớ về Tần Trạch, cậu cười nham hiểm. Rồi quay sang nói với một cậu bạn học ở giường đối diện. "Ngày mai tụi mày có muốn xuống lớp 6A1 tìm người với tạo không?"
+
"Hạo ca nói gì thế. Hạo ca muốn tìm người nào nói đi tụi này kéo đến cho Hạo ca
gặp, cần gì phải đích thân đi xuống tìm người. Mất cả phẩm giá" Cậu bạn nịnh bợ.
Nghe cậu ta nói Nghiêm Thừa Hạo vuốt cằm suy nghĩ. Cậu ta nói cũng đúng đó chứ, thằng nhóc đó là cái thá gì mà cậu phải đích thân đi xuống gặp nó. Cứ kêu người lôi thằng nhóc đó lên lớp cậu là được rồi. Mà cũng chẳng cần lôi lên lớp gây sự chú ý. Cứ lôi nó vào vườn hoa hướng dương phía sau trường học là được. Ở đó 'chăm sóc nó còn tiện hơn nữa.
"Ngày mai nghĩ cách đưa Tân Trạch lớp 6A1 đến vườn hướng dương phía sau trường cho tao. Làm được việc cuối tuần dẫn chúng mày đến nhà hàng năm sao."
"Chào buổi sáng A Trạch. Tối qua ngủ có ngon không? Có bị lạ giường lạ chỗ không thế?" Giản Tình vừa vào lớp đã đi đến bàn ngồi xuống hỏi Tân Trạch.
Tần Trạch đem từ trong hộc bàn ra một hộp sữa đậu nành kèm một phần bánh mì kẹp đưa cho cô.