Nếu dựa vào tính tình thì có thể phân biệt vậy khi hai chị em cô đều im lặng như nhau thì thế nào.
Dựa vào nốt ruồi sao nhưng khi ở xa nhìn thấy nhau thì sao chứ. Huống hồ sau này lớn lên biết trang điểm rồi thì làm gì còn nốt ruồi nào nữa cho anh ta phân biệt chứ.
+
Giản Tình đột nhiên phát sầu. Nếu cô em gái kia thật sự tốt đẹp như vẻ bề ngoài của cô ấy thì cô cũng chẳng tính toán gì khi anh nhận lầm cô với cô ấy. Bởi vì anh đối xử tốt với ai cũng như nhau mà thôi. Nhưng sau này lớn lên cô ấy lại không còn ngây thơ như vậy nữa. Cô ấy chính là một em gái trà xanh chính hiệu mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến. Tuy bây giờ cô ấy còn chưa xấu xa nhưng bởi vì đã trải qua một kiếp nên cô cũng không thể nào thích cô ấy được. Cho dù cô ấy có là trẻ con, có là em gái ruột của cô. Tần Trạch lúc này mới hồn về với xác. Cậu đỏ mặt nhìn cô bé trước mặt. Sau đó mới nhớ lại câu hỏi của bà ngoại cậu vừa hỏi cậu. Sau đó cậu cũng suy tư hết nhìn Giản Tình rồi lại quay đầu nhìn về phía Giản Tâm ngồi phía sau. Cậu cũng không thân thiết gì với hai người nên cũng không phân biệt được. Mà trước đó cậu cũng không nghĩ sẽ làm bạn với hai người nên cũng chẳng quan tâm lắm đến điều này. Hôm nay cô nói muốn làm bạn với cậu, cậu mới cảm thấy đau đầu về chuyện phân biệt này. "Cô nghĩ hai chị em trước hết cứ làm bạn hết với Tần Trạch. Sau đó các em từ từ tiếp xúc với nhau, lâu dần cô nghĩ Tân Trạch sẽ phân biệt được mà thôi" Cô giáo đưa ra đề nghị.
Ai cũng thấy lời đề nghị của cô giáo là hợp lý nhất lúc này, nên đều gật đầu tán. thành. Kể cả Giản Tâm cũng gật đầu đồng ý. Thế nhưng người duy nhất không chịu lại là Giản Tình Cô lên tiếng phản đối.
"Em không đồng ý ạ. Nếu đã làm bạn với em. Cậu ấy bắt buộc phải phân biệt được đâu là em đâu là Giản Tâm" Giản Tình cương quyết.
Nào có đạo lý chị tốt thì em hưởng' chứ. Lỡ như cô móc gan móc phối tốt với cậu, cậu lại vì không phân biệt được hai chị em, lại đi tốt với Giản Tâm mà đáng ra người cậu nên đáp trả là cô mới đúng. Cô không muốn có một sự nhầm lẫn như vậy tồn tại trên người cậu. Cô đột nhiên lại nghĩ ra một cách để cậu có thể nhận ra cô. Cô cúi đầu nói nhỏ vào tai cậu: "Khi ở xa thấy tớ cậu hãy dựng ngón tay cái lên, nếu là tớ, tớ sẽ mi gió cậu. Còn nếu
gần cậu cũng làm như vậy, nếu là tớ, tớ sẽ ghé sát vào tai cậu gọi'A Trạch' cậu thấy như vậy có được không?" Tần Trạch chỉ là một cậu nhóc năm tuổi ngây thơ làm sao biết được con cáo già
đội lớp cừu non là cô đang lừa gạt tàn tỉnh cậu chứ. Vì vậy cậu đương nhiên sẽ gật
đầu đồng ý với cô rồi.
Giản Tình đạt được mục đích cười híp mắt. Đang tính hôn cậu nhóc một cái nữa để
hả lòng thì lại nghe được cậu ngây ngô nói: "Cậu có thể đừng hôn tớ không? Vì bà tớ nói chỉ có vợ chồng mới hôn nhau". Bà ngoại Tần đứng bên cạnh khẽ ho khan. Bà nào biết Tần Trạch còn nhớ những chuyện này chứ. Vì khi cậu phụ bà buôn bán ở quán, có những thực khách thích cậu nên đã ôm hôn cậu. Cậu không thích điều đó nhưng lại không biết làm sao để người ta không hôn mình nữa, thế là bà đã dạy cậu nói như thế. Nào ngờ bây giờ cậu lại đem ra nói với cô bé kia chứ.
Giản Tình sững người sau đó lại cười nham hiểm. "Nhưng tớ rất thích hôn cậu. Nếu trưởng thành tớ đồng ý làm vợ cậu, vậy bây giờ cậu có thể cho tớ hôn trước không?"
Giản Tình hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cậu nhóc. Hy vọng cậu chưa đủ thông minh để nhận ra mình bị gài. Và đương nhiên cậu nhóc Tần Trạch thật sự đi đúng kịch bản của con 'cáo già Giản Tình, cậu gật đầu đồng ý. Giản Tình như mở cờ trong bụng, quả nhiên trẻ con luôn ngây thơ dễ dụ như vậy. Cô vui vẻ lại hôn chụt một cái rõ to trên má cậu nhóc. Hôn xong còn không quên bồi thêm một câu ranh ma. "Vợ chỉ có một nên cậu chỉ cho mình tớ hôn thôi nhé" Tân Trạch nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu đồng ý. Tuy nhiên cậu cũng có bản tính chiếm hữu của riêng mình, cậu nhỏ giọng thủ thỉ: "Vậy cậu có thể chỉ hôn một mình tớ thôi không?"
Giản Tình ngạc nhiên không ngờ đại gia đá quý mới tí tuổi đầu đã có tính chiếm hữu bá đạo trong người rồi. Nhưng cô đã nói rồi cô có thể làm không được nhưng cô hứa được. Vì vậy đương nhiên cô sẽ gật đầu đồng ý với cậu.