• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người xung quanh ai cũng mỉm cười vì thái độ nói chuyện của hai đứa trẻ. Chỉ riêng mẹ Giản là thở dài. Bà nào ngờ con gái bà mới năm tuổi mà đã có bản lĩnh dụ dỗ con trai nhà người ta như thế chứ. Nếu lớn lên con gái bà vẫn giữ bản lĩnh này thì chắc con rể đến nhà bà xin ở rể không ít đâu. 

*** 

"Cậu Tần Trạch đã không sao rồi thưa chủ tịch. Nghe nói cô bé kia còn rất thích cậu 

chủ nhỏ" 

"Tìm cách để Tân Trạch bỏ bà ngoại nỏ mà chịu về ở với ta đi." 

*** 

Giản Tình không sao chứ? Sao không để nó nằm trong bệnh viện theo dõi một đêm 

đi. Bà gấp đưa nó về nhà lỡ như có biến chứng gì thì làm sao?" Ba Giản vừa vào nhà đã kéo mẹ Giản ra ngoài nói chuyện. 

Mẹ Giản đang nấu ăn cũng phải tắt bếp đi ra ngoài. Bà cũng biết thế nhưng Tình Tình lại không chịu ở lại nhất quyết muốn về,bà biết phải làm sao đây. Nói đến đây bà lại bực bội. Chẳng biết có phải Tình Tình giống ba không mà tính cách lại cứng đầu như thế. Mới năm tuổi mà đã học cách lời lẽ thế rồi. Nói đến bà không có cách nào không thể cho cô về. "Ông nghĩ tôi muốn như vậy chắc. Còn không phải vì con gái ông sao. À đúng rồi, ông nên vui mừng đi tương lai ông đã có người nối nghiệp phong lưu' rồi." Mẹ Giản trừng mắt mỉa mai. 

Ba Giản ngạc nhiên khó hiểu,sao tự nhiên vợ ông lại nói thế chứ. Đang nói chuyện về Tình Tình sao đột nhiên lại nhắc đến' phong lưu' đào hoa gì ở đây. Sau đó mẹ Giản kể lại mọi chuyện xảy ra ở bệnh viện bao gồm việc Giản Tình đã nói gì, làm gì với cậu bé Tân Trạch kia. Đến lúc này ông mới hiểu ý của vợ ông là gì. Ông khẽ họ khan rồi cười ha hả. "Con hơn cha là nhà có phúc không phải sao. Hơn nữa Tình Tình mới năm tuổi, trẻ con nói chuyện với nhau bà để ý làm gì? 

Ba Giản ngoài miệng thì nói như vậy nhưng trong bụng lại thầm đắc ý. Ông không có con trai, một lúc lại có hai cô con gái. Ông cứ nghĩ kiếp này ông sẽ không tìm được người đồng minh rồi, nào ngờ Tình Tình là con gái mà có thể 'hợp ý ông thể chứ. Con gái thì sao, thích thì phải chủ động tấn công thể mới đúng. Khụ.. mặc dù chỉ là một đứa con nít còn đi nhà trẻ nhưng mới tí tuổi mà có suy nghĩ và ứng xử như 

thế thì tương lai chắc chắn sẽ không tệ. 

-> 

Ba Giản nói thêm vài câu với mẹ Giản rồi đi lên lầu tìm Giản Tình. Ông phải gặp bảo bối của mình để khen thưởng mới được. Không uổng công từ nhỏ ông đã yêu thương và đặt hy vọng vào Giản Tình hơn. Mặc dù xét về tính cách thì Giản Tâm ngoãn nghe lời hơn Giản Tình. Nhưng đối với ông, ông lại thích con mình phải năng động hoạt bát 

mới tốt. Cho dù có hơi ngỗ nghịch một chút nhưng không sao ông có thể từ từ uốn nắn lại được. 

"Tình Tình ba về rồi này. Bảo bối của ba, con không sao chứ?" Vừa vào phòng ông 

đã đi ngay đến giường Giản Tình ôm lấy cô. 

Giản Tình đang ngồi suy nghĩ về kiếp trước hư hỏng không hiểu chuyện của mình và những sai lầm mà kiếp này cô cần phải sửa lại, quyết tâm không đi lại còn đường của kiếp trước. Đột nhiên một người đàn ông mở cửa bước vào bế bổng cố lên sau khi nghe người đàn ông này lên tiếng. Cô mới nhận ra đây chính là ba cô của hai mươi năm trước. Cô đột nhiên đỏ mắt khóc òa lên ôm chặt lấy cổ ông. Đây chính là người ba đã từng rất mực yêu thương cô. Thế nhưng cô lại không biết quý trọng tình cảm của ông. Lại nghe lời của em gái mà sống ngỗ nghịch khiến ông đau lòng, sau này ông tức giận và thất vọng đến mức từ cô luôn. Giờ đây lại một lần nữa được ông cưng chiều, gọi là bảo bối cô thật sự rất vui mừng. Cô vui đến mức khóc nức nở trong vòng tay ông. Kiếp này nhất định cô sẽ sống thật tốt, sẽ làm ông hãnh diện về cô chứ không phải đau khổ thất vọng nữa. 

Ba Giản giật mình sao đột nhiên bảo bối của ông lại khóc khổ sở như vậy. Chẳng lẽ cô chịu uất ức gì sao? Ông nhíu mày nếu ông biết được ai làm con gái ông khóc dữ dội thế này, ông sẽ lôi kẻ đó về đồn nhốt ít hôm cho muỗi đốt chết kẻ đó mới hả dạ. "Bảo bối ngoan không khóc nữa. Nói cho ba biết ai ức hiếp con, ba sẽ tính sổ với kẻ đó đòi lại công bằng cho con nhé." 

Giản Tình nghe thế càng khóc lớn hơn. Làm cho ba Giản thêm bối rối không biết phải làm sao. Ông ôm con gái nhỏ, nhẹ giọng an ủi vỗ nhẹ vào lưng cô. "Ba ơi! Con yêu ba nhất trên đời" Giản Tình nghẹn ngào nói. 

Ba Giản bất ngờ vì câu nói của cô. Sau đó ông cảm động đến đỏ mắt. Đưa tay lau nước mắt nước mũi cho cô rồi hôn vào má cô nói rằng ông cũng yêu cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK