"Mẹ ơi! Ba và chị sao lại khóc thế ạ?" Giản Tâm tò mò hết nhìn ba rồi đến chị. Cô bé thấy mắt hai người điều đỏ hồng.
Mẹ Giản lúc này mới để ý đến hai ba con Giản Tình. Bà cũng nhìn ra được sự khác thường trong mắt hai người. Bà không trả lời Giản Tâm mà khẽ gõ đôi đũa trước mặt ba Giản.
Ba Giản cũng nghe được câu hỏi của Giản Tâm nhưng ông cũng không biết trả lời thế nào cho con gái hiểu. Ông đưa tay lên miệng ho khan chuẩn bị đánh trống lảng sang chuyện khác, nào ngờ Giản Tình đã lên tiếng giải thích:
2
"Chị khóc vì đau. Ba khóc vì thương chị" Giản Tình thờ ơ.
Cô biết bây giờ Giản Tâm thật sự chỉ là một cô bé ngây thơ, chưa làm ra chuyện gì có lỗi với cô cả. Nhưng chắc tại người từng có tiền án' thì nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt được. Nên cô cũng không thể nào thích Giản Tâm hay thân thiết với cô
được nữa. Cô cảm thấy bản thân kiềm chế không ghét cô bé ra mặt luôn đã là giới
hạn cuối cùng của cô rồi. "Đúng thế. Tình Tình nói đúng" Ba Giản mắt sáng rỡ nhìn Giản Tình. "Chị ơi! Chị còn đau lắm không? Chị ăn đùi gà này đi ạ. Tâm Tâm không đau nên Tâm Tâm nhường cho chị ăn hết đấy. Chị ăn phần của Tâm Tâm là sẽ hết đau ngay" Giản Tâm gấp đùi gà đặt vào bát Giản Tình.
Ba Giản và mẹ Giản cùng đỏ mắt nhìn nhau. Nhìn thấy hai đứa trẻ yêu thương nhau
như vậy họ rất vui mừng. Chỉ sợ một trong hai đứa ganh tị rồi lại chán ghét nhau thì khổ. Nhưng thế này thì quá tốt rồi.
Giản Tình chớp mắt nhìn Giản Tâm. Cô biết Giản Tâm là thật lòng, cô bé thật sự ngây thơ mà nghĩ như thế. Cô cũng muốn thử mở lòng một lần nữa mà bỏ qua tất cả chuyện kiếp trước để đối xử thân thiết với cô. Nhưng bởi vì nỗi ám ảnh mà Giản Tâm đem lại cho cô quá lớn nên cô không thể mở miệng ăn được món gì từ cô đưa nữa cả. Vì vậy Giản Tình dùng đũa gắp đùi gà Giản Tâm vừa đưa đem đặt vào bát ba cô. "Ba đi làm mệt nhọc cả ngày nên ăn nhiều mới đúng ạ. Con ăn một cái là được rồi
Ba Giản bất ngờ trước hành động của Giản Tình. Ông lại đỏ mắt nhìn con gái bảo bối nói cảm ơn với cô. Có lẽ đây là cái đùi gà ngon nhất từ trước đến nay ông được ăn. "Được rồi hai đứa cũng mau ăn đi" Mẹ Giản lên tiếng. Chẳng biết có phải là nhạy cảm quá không. Sao bà cứ có cảm giác Giản Tình hình như không thích Giản Tâm, còn có vẻ không muốn thân thiết với cô như trước nữa. Bà lắc đầu cho nghi ngờ của mình. Chắc là bà suy nghĩ nhiều thôi. Trong nhà này ai không biết người yêu thương Giản Tâm nhất chính là Giản Tình chứ.
***
"Mẹ chuẩn bị đồ ăn trưa cho hai đứa cả rồi đấy. Đi học ngoan nhé." Mẹ Giản mỉm
cười cuối người hôn má Giản Tâm cùng Giản Tình.
"Còn tôi thì sao. Bà cũng không nên phân biệt đối xử thế chứ." Ba Giản giả vờ giận
đưa mặt lên trước chờ mẹ Giản hôn.
Giản Tâm bụm miệng cười khúc khích. Giản Tình cũng nhếch mép. Ba và mẹ cô lúc còn trẻ là thế này đấy. Nếu mẹ cô không mất sớm, ba cô cũng không suy sụp như vậy. Và cô cũng không sống buông thả như thế. Cô khẽ siết chặt nắm đấm. Nhất định kiếp này cô phải bảo vệ gia đình này. Cô sẽ không để mẹ cô chết. Ba cô sẽ không suy sụp và có lẽ như thể Giản Tâm cũng không trở nên xấu xa như kiếp trước chăng. "Già không biết xấu hổ. Xem hai đứa đang cười vào mặt ông kìa" Mẹ Giản trừng mắt.
"Tại hai đứa mà ba bị thất sủng đấy nhé." Ba Giản làm mặt đau khổ.
Giản Tâm ngây thơ bước đến nắm tay ba Giản kéo ông nói ông cúi đầu xuống,sau đó cô bé hôn chụt lên má ông một cái. Cô bé mỉm cười nói mẹ không hơn thì cô bé
hôn thay mẹ. Ba Giản bật cười hạnh phúc.
***
"A Trạch tớ đến rồi này. Tớ ngồi cùng cậu nhé" Giản Tình vừa vào lớp đã chạy nhanh đến cuối lớp ngồi vào bên cạnh Tân Trạch. Tần Trạch đỏ mặt gật gật đầu. Ngồi nép vào bên trong chừa chỗ cho Giản Tình. "Này Giản Tình,cậu ta đầy mùi dầu mỡ. Cậu không sợ bẩn sao mà ngồi cùng cậu ta thế" Một cậu bé béo tròn đứng trước mặt Tần Trạch che mũi.
Tần Trạch cúi đầu chẳng dám nhìn lên. Vai cậu còn đang run rẩy. Giản Tình nhận ra điều này thì cơn giận đột nhiên bốc lên. "Tiểu mập mạp, cậu ăn gì để to xác như thế? Cậu dám nói không ăn dầu mỡ không? Vậy người cậu có chắc không có mùi không?".
Tiểu mập mạp ngơ ngác trước giọng nói hùng hổ của Giản Tình. Dù sao cậu bé cũng chỉ mới năm tuổi đâu thể nào hiểu rõ được lời cô nói. Chỉ biết cô la to như thế làm cậu nghĩ cô đang mắng cậu thôi. Tiểu mập mạp' khóc oà lên chạy đi mách cô.
Tân Trạch ngước mắt nhìn Giản Tình kéo kéo góc áo cô. Cậu cũng không hiểu ý cô vừa nói với 'Tiểu mập mạp là gì nhưng cậu biết cô đang bênh vực cậu.