• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xin lỗi bà chủ, tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ bà chủ giao cho." Người đàn ông ngồi trên xe ánh mắt sát khí nhìn vào quán ăn đối diện. 

Đúng đây chính là chiếc xe đã tông thẳng vào hai đứa bé khi hai đứa nhỏ đáng đường. Là cố tình chứ không phải do say rượu hay ngủ gục như Giản Tình suy đoán. Hắn không ngờ, cô bé kia lại có thể phản xạ nhanh như thế. Chỉ cần con bé đó thất thần trong vài giây nữa thôi, tin chắc nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành. Bây giờ số tiền kia đã thuộc về hắn. Tương lai bà chủ sẽ càng trọng dụng hắn. Thế mà tất cả đều là lỗi của con bé chết tiệt kia. Coi như lần này thằng nhóc đó may mắn. Nhưng nhất định hắn sẽ không thể để chuyện như vậy lập lại một lần nào nữa. 

 

Một tháng trôi qua kể từ ngày có trọng sinh sống lại lần nữa. Cuộc sống mới của cô ngày càng đi theo đúng hướng mà cô muốn, thậm chí còn tốt hơn những gì cô tưởng. Tần Trạch và bà ngoại Tần ngày càng yêu thích cô hơn. Gia đình cô vẫn êm đẹp hạnh phúc cho đến hiện tại vẫn chưa có chuyện gì bất ngờ xảy ra. 

Giản Tâm vẫn ngoan ngoãn, tuy có bị cô thờ ơ hơn trước nhưng cô bé vẫn thích bám dính lấy cô. Cô cũng từng nhiều lần nhắc nhở bản thân,hãy khoan dung với em gái mình hơn. Lúc này con bé còn chưa phải người xấu, con bé chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi. Thay vì chán ghét con bé, tạo khoảng cách không nên có với con bé thì cô nên tiếp xúc với cô bé nhiều hơn. Hướng cô bé về đường ngay thẳng ngay khi cô bé có dấu hiệu đi sai đường. Đó là đều có cần quan tâm cần làm ngay lúc mọi chuyện còn chưa quá muộn này. 

“Bảo bối nhỏ ba đi làm đây, tối nay chắc có lẽ ba sẽ về trễ, ba mẹ con không cần chờ cơm ba” Ba Giản hôn lên má hai cô con gái rồi chuẩn bị đi ra ngoài. “Hôm nay lại phải mở đường cho ông tướng ông tả nào đi ra ngoài nữa à?” Mẹ Giản cau mày hỏi. 

“Thượng tướng Lê Ngạn đến viếng thăm bảo tàng thành phố, vì vậy hôm nay đến lượt đội của tôi mở đường” Vừa nói Ba Giản vừa đi giày vào, sau đó nói tạm biệt ba mẹ con lần nữa rồi đi ra ngoài. 

Giản Tình nghe đến chuyện này thì giật mình đánh rơi cả đũa, cô đột nhiên nhớ đến sự việc sẽ xảy ra trong ngày hôm nay. Kiếp trước ba cô cũng vì thực hiện nhiệm vụ trong hôm nay và quan trọng là ngày này thượng tướng Lê Ngạn sẽ bị ám sát. Cô có thể nhớ rõ chuyện này bởi vì trong lần này ba cô cũng vì thế mà bị thương ở chân. Tuy không nghiêm trọng lắm nhưng sau này khi trái gió trở trời ba cô cũng thường bị đau nhức. Giản Tình cần ngăn cản việc tồi tệ này xảy ra nhưng là cô bé chỉ mới năm tuổi cô nói chuyện này làm sao đây. Chẳng lẽ cô nói cô có thể dự đoán trước tương lại sao? Cho dù thật sự là như vậy nhưng ai sẽ tin lời cô nói chứ. 

Giản Tình đang lo lắng không biết phải làm sao thì đột nhiên cô nghe Giản Tâm nói chuyện với mẹ cô. 

“Mẹ ơi, tối qua còn nằm mơ thấy hôm nay mẹ nấu canh nấm thật không ngờ lại thành sự thật” Giản Tâm vui vẻ vừa ăn vừa nói chuyện tối qua cô bé mơ thấy gì cho mẹ Giản nghe. 

Giản Tình sáng mắt sao cô lại không nghĩ ra cách này chứ. Cũng may nhờ có câu chuyện của Giản Tâm kịp thời khai sáng cho cô. Cô đứng dậy nhanh chân chạy theo ba Giản, hy vọng có thể đuổi kịp theo ông. Vừa hay cô vừa ra tới cổng ông cũng vừa lên xe. Cô chạy đến trước đầu xe ngăn cản. Ba Giản thấy vậy mở cửa sổ xe ra gọi cô tới bên cạnh hỏi cô có chuyện gì. “Ba ơi, tối qua con nằm mơ thấy có bắn súng đùng đùng vào mấy chiếc xe đen chạy phía sau xe ba. Còn có... còn có ba bị thương ở chân nữa, máu chảy nhiều ơi là nhiều. Con nhớ rồi xung quanh đoạn đường đó có một nhà hàng tên gì đó con không biết nhưng con nhớ trước cửa quán có một con sói rất to. Ba ơi, con không muốn ba bị thương, ba ở nhà với con được không?” 

Giản Tình đã thật sự nặn hết vốn liếng giả nai của mình ra để miêu tả hết sức ngây thơ cho ba cô nghe. Thật sự đóng vai của một cô bé năm tuổi cũng chẳng phải dễ chút nào. Cũng may cô cuối cùng cũng diễn tả được những điều cô muốn thông báo và nhắc nhở ba Giản. Tuy rất khó để ba cô tin tưởng lời cô nói nhưng cô đã cố tình dẫn ra chi tiết nhà hàng Sói hoang vào. Nhắc mới nhớ suýt thì cô đã nói luôn tên nhà hàng ra rồi, nhưng bỗng cô nhớ ra rằng, một cô bé vừa đi nhà trẻ thì làm gì biết chữ mà đọc được tên nhà hàng. Vì vậy cô liền đổi thành chi tiết phía trước nhà hàng có một con sói đá rất to. Cho dù ba cô không tin lời cô nói đi nữa, nhưng đi đến đoạn đường nhìn thấy có đúng chi tiết cô nói, chắc chắn ba cô cũng có sự đề phòng và nhắc nhở đồng đội cẩn thận hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK