• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên bạn của Nghiêm Thừa Hạo không ngờ tên nhóc này lại khó mời như vậy, nếu không lôi được Tần Trạch ra phía sau vườn hướng dương, chắc chắn Nghiêm Thừa Hạo sẽ không tha cho cậu, vì thế cậu đành lấy danh Thừa Hạo ra mời. 

Giản Tình khó hiểu, Thừa Hạo là ai mà phải làm Tần Trạch do dự khi nghe đến tên.

Cô cố gắng nhớ về kiếp trước nhưng cái tên Thừa Hạo này cô thật sự chưa từng nghe qua. Càng bất ngờ với cô, sự đó dự của Tần Trạch lại duy trì không bao lâu thì cậu đã đồng ý đi theo tên nhóc lớp trên kia.

"Cậu đến nhà ăn tìm chỗ chờ tớ, tớ đi một chút về ngay"

Tần Trạch dặn dò Giản Tình rồi đi theo cậu bạn kia. 

Sở dĩ cậu đồng ý đi theo vì tên Thừa Hạo kia, bởi vì cậu thật sự cũng muốn gặp anh ta một lần.

Anh ta là anh trai họ của cậu, cậu từng nghe ông nội nhắc đến anh ta. Vì thế cậu cũng tò mò, anh ta là người thế nào mà làm cho ông nội lại không muốn giao quyền thừa kế. Càng muốn xem thử anh ta tìm cậu muốn nói gì?

Vì thế cậu chị đành để Giản Tình chờ cậu một chút vậy. Thế nhưng cậu nào biết, Giản Tình vì lo lắng cho cậu xảy ra chuyện gì, nên đã âm thầm đi theo cậu. 

"Chào em trai yêu quý, cuối cùng anh cũng gặp được em rồi. Em đến đây có quen chưa?"

Vừa thấy Tần Trạch đi đến Nghiêm Thừa Hạo đã mở lời quan tâm. 

Tần Trạch thấy anh ta thiện ý như vậy cũng khó hiểu.

Nếu anh ta thật sự tốt bụng như vậy, tại sao ông nội lại không thích anh ta.

Chẳng lẽ ông phân biệt đối xử giữa cháu nội và cháu ngoại sao? Vì nghĩ Nghiêm Thừa Hạo thật sự quan tâm mình nên Tần Trạch buông bỏ đề phòng, trả lời câu hỏi của Nghiêm Thừa Hạo thật lòng.

"Em rất vui vì được gặp anh. Tuy nơi này có vẻ không thích hợp với em nhưng chỉ cần...nên em cũng tập làm quen". 

Tần Trạch vừa định nói chỉ cần nơi nào có Giản Tình thì cho dù nơi đó có cách xa thế giới của cậu thế nào, cậu cũng nhất định cố gắng bước vào, cố gắng làm quen để được ở cùng chỗ với cô. Tuy nhiên cậu đột nhiên lại không muốn nói ra, cậu muốn giữ lại làm bí mật của riêng mình. 

Nghiêm Thừa Hạo nhướng mày, tại sao cậu ta nói một nửa ý lại dừng. Chẳng lẽ trong này còn có nội tình gì đó. Không phải ý nó muốn nói chỉ cần nơi nào ông nội 

kêu nó đến thì nó sẽ đến chứ, cho dù nó không quên cũng sẽ tập làm quen phải vậy không?

Hay thật, ngoài miệng thì nói không trở về nhà họ Tần, không muốn thừa kế nhà họ Tần. Vậy mà trong lòng tại âm thầm tính toán lấy lòng ông ngoại như vậy.

Thằng nhóc này cũng không phải hiền lành như vẻ bề ngoài rồi. Mới mấy tuổi đâu mà đã biết tính toán thủ đoạn như vậy.

Vậy thì cậu sẽ 'chăm sóc' nó một chút, để nó biết đều mà bớt tính toán lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang