"Vậy cậu cũng chỉ cho mình nắm thôi được không?" Tần Trạch không hiểu sao đột nhiên bản thân lại nói câu này.
Giản Tình chớp mắt sau đó thì ôm chầm lấy cậu nhóc trước mặt. Cô nghĩ sao lúc nhỏ anh ta lại có thể đáng yêu thế cơ chứ. Cô không thể không kìm được mà thích anh mà. Kiếp trước tuy cô sống phóng túng, ăn chơi... khụ nhưng cô cũng rất thích trẻ con. Nếu khi đi chơi mà gặp bất kỳ đứa trẻ lang thang nào cô cũng sẽ mua cho
đứa nhóc đó một phần KFC. Lúc đó cô có thể chán ghét cuộc sống, chán ghét tất cả
mọi người nhưng cô lại rất yêu trẻ con. Bởi vậy ngay lúc này nhìn thấy một đứa trẻ
đáng yêu thế này làm sao cô có thể nhịn được mà không ôm ấp.
Nhưng cô lại quên mất bản thân cô cũng đang là một đứa trẻ bằng tuổi cậu nhóc trước mặt. Hành động bất ngờ của cô làm cho tất cả mọi người có mặt trong phòng bệnh đều hoá đá tại chỗ. Còn chưa dừng lại ở đó. Giản Tình ôm một cái xong liền. buông Tần Trạch ra, nhìn cậu ngơ ngác cô lại thấy cậu đáng yêu liền cúi đầu hôn chụt
+
một cái vào má cậu.
"Tần Trạch cậu thật đáng yêu." Giản Tình thành thật.
Cô giáo là người đầu tiên hồi thần lại trước, cô mỉm cười nhìn hai đứa trẻ:
+
"Hai em sau này hãy làm bạn tốt của nhau nhé" Cô giáo rất vui mừng vì cô bé này lại thấy đổi lớn đến như vậy. Cô cứ tưởng rất khó để cô bé này có thể chịu làm lành với cậu bé kia. Nhưng không ngờ mọi chuyện lại bất ngờ thế đấy. Cô bé kia có vẻ rất thích cậu bé kia thì phải như vậy quá tốt rồi. "Từ nay chúng ta làm bạn tốt của nhau nhé. Tớ sẽ mãi mãi đối tốt với cậu." Giản
Tình nghiêm túc thề hứa.
Trong thâm tâm cô lại nghĩ, cho dù kiếp trước hay kiếp này cô đều có một sở trường chính là cô có thể làm không được nhưng cô hứa được. Riêng đối với đại gia đá quý trước mặt thì dù cô có chết cũng phải đối tốt với cậu hết sức có thể. Chẳng ai chê cuộc sống của mình có quá nhiều tiền cả đúng không? Nếu vậy đã bắt đầu làm lại từ đầu thì cô cũng muốn cuộc sống sau này của cô tình và tiền điều đầy đủ có được không? Tần Trạch vẫn chưa lấy lại được hồn phách của mình. Ngay khi cô ôm cậu đã đủ
cho cậu bất ngờ đến tê liệt rồi sau đó cô còn bồi thêm một cái hôn nữa chứ. Cậu
chính thức tuyên bố chết máy tại chỗ.
Bà ngoại Tần Trạch mỉm cười bước đến kéo nhẹ tay cậu bé. Bà biết chắc chắn cháu
trai nhà bà bất ngờ đến mất hồn luôn rồi. Nên chắc cũng chẳng nghe được cô bé kia
nói gì đâu. Nếu bà không tiến lên nhắc nhở cậu có khi cậu sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt
cho mình mất.
"Tần Trạch cô bé đang hỏi con có muốn làm bạn thân với cô bé không kìa? Con
không mau trả lời đi chứ." Chẳng biết Tân Trạch có nghe được gì không? Có hiểu bà cậu đang nói gì với cậu
không? Mà mọi người đều nhìn thấy cậu gật đầu đồng ý nhưng trên mặt lại chẳng có biểu cảm gì khác.
Giản Tình trông thấy cậu gật đầu thì mừng rỡ lại ôm chầm lấy cậu lần nữa. Cô lại nghĩ phải chỉ có thể đem cậu về nhà nuôi luôn thật tốt. "A Trạch! Tớ gọi cậu như vậy có được không?" Cô nhỏ giọng, và đương nhiên cô lại thấy cậu gật đầu. Cô mỉm cười đắc ý.
Mẹ Giản cứ nghĩ những chuyện xảy ra vừa rồi không phải là sự thật hoặc mọi việc là do cô bé con nhà ai làm ra chứ không phải con gái của bà. Làm sao bà có thể tin tưởng Giản Tình đột nhiên lại trở nên thân thiện như vậy chứ. Chẳng lẽ cô bé này là Giản Tâm còn kia mới là Giản Tình. Chẳng lẽ bà đa nhầm lẫn hai đứa con gái sao? Mẹ Giản nghi ngờ hỏi một câu kéo sự chú ý của mọi người. "Con thật sự là Giản Tình? Hay con là Giản Tâm thế?". "Mẹ ơi là chị. Con mới là Giản Tâm ạ" Giản Tâm ngây thơ lên tiếng xen vào.
Giản Tình khó hiểu nhìn mẹ Giản. Sao đột nhiên mẹ cô lại hỏi như vậy nhỉ. Mặc dù cô và Giản Tâm là chị em song sinh, nhìn sơ có thể gương mặt hai người đều giống nhau. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra điểm khác biệt giữa hai người. Giản Tâm có một nốt ruồi nhỏ ở cằm còn cô lại không có. Huống hồ tính cách hai chị em cũng khác xa nhau. Cô thì hoạt bát năng động còn Giản Tâm thì trầm lặng ít nói. Như vậy thì làm sao mẹ cô có thể nhầm lẫn cô và em gái cô chứ.
Giản Tình nào biết đó chỉ là suy nghĩ của cô. Còn đối với mẹ Giản lại khác chứ. Mẹ Giản nghi ngờ cũng có lý do của bà. Tuy Giản Tình hoạt bát hơn Giản Tâm nhưng cô lại không dễ gần như Giản Tâm. Lại càng không biết nói những lời dễ nghe khiến người khác yêu thích như vậy. Bây giờ cô lại nói những lời như thể với cậu bé kia. Bà không nghi ngờ mới là chuyện lạ đấy. Nếu không phải hai đứa chỉ là những đứa nhỏ năm tuổi còn đi nhà trẻ mà là những người trưởng thành. Bà sẽ nghĩ, cô đang tán tỉnh cậu nhóc kia nữa kìa. "Ôi! Hai chị em là song sinh à. Vậy sao này Tần Trạch nhớ cũng tốt với cô bé kia nhé. À mà chắc con không phân biệt được hai cô bé kia đâu nhỉ" Bà ngoại Tần ngạc
nhiên.
Giản Tình giật mình sao cô lại quên mất chuyện quan trọng này chứ. Người trong nhà dĩ nhiên sẽ phân biệt được hai chị em cô nhưng còn cậu thì sao.