Những năm tháng tiểu học của cô và cậu đều trải qua một cách yên bình. À cũng không hẳn như vậy, đôi lúc cô và Lê Uyển Nhi cũng có xích mích gây gổ những chuyện vặt vãnh. Và cuối cùng người thắng cuộc luôn là cô. Biết sao được cô là người trưởng thành chẳng lẽ không nói lại một cô bé tiểu học sao.
Tuy nhiên cũng có mấy lần cô bé kia cũng làm cô tức chết. Cô phải âm thầm dơ ngón tay cái cho cô bé. Chẳng hạn như lúc nào vào lớp cô cũng ngủ, bởi vì đây là những kiến thức của học sinh tiểu học quá đơn giản với cô. Cô cảm thấy tẻ nhạt nên chẳng học hành gì. Thế là có một lần nhờ Lê Uyển Nhi mà cô được phen ngưỡng mộ của cả lớp. Mặc dù trước đó cô cũng ê cả mặt. "Cô ơi, Giản Tình ngủ trong giờ học ạ" Lê Uyển Nhi hét to về phía bục giảng. Cô giáo nhíu mày nhìn về hướng Lê Uyển Nhi sau đó cô nhìn về hướng của Giản
Tình, Tân Trạch nhíu mày khẽ đẩy đẩy tay cô, gọi cô dậy nhưng lại vô dụng. Cho đến khi cô giáo bước đến trước bàn của Giản Tình. Giản Tình cũng chưa tỉnh. Những lần trước cô đều dựng tập lên ngủ, nhưng hôm nay cô nghĩ cô giáo này cũng dễ nên không thèm dựng tập ngụy trang. Nào ngờ lại bị Lê Uyển Nhi tố cáo, ngay cả Tần Trạch cũng chẳng kịp đánh thức cô. "Giản Tình tan học rồi." Cô giáo nghiến răng nghiến lợi nói. "A Trạch đi thôi, nhanh nhanh tớ đói bụng lắm rồi." Giản Tình giật mình ngóc đầu dậy thu soạn tập vở.
Cả lớp được một phen cười ha hả. Tân Trạch bên cạnh cũng mỉm cười sau đó chỉ tay về người trước mặt cô. Lúc này cô mới nhìn thấy cô giáo đang đen mặt nhìn
mình.
"Lên bảng viết hết kết quả bài tập toán cho cô." Cô giáo lạnh giọng. "Đáng đời" Lê Uyển Nhi hất mặt cười khinh thường với Giản Tình khi cô đi ngang.
Giản Tình lại chẳng quan tâm, bởi vì những bài toán lớp một này cô nhắm mắt cũng làm được. Và sự thật cô làm đúng hết, cả lớp vỗ tay khen ngợi. Cô nhìn được ánh mắt tức giận của Lê Uyển Nhi. Thế thì sao trò trẻ con cô không chấp.
***
"Ba à, thằng nhóc đó đã không chịu về thì ba bỏ quách nó đi cho xong. Ba cứ tìm cách lôi nó về làm gì. Nhà họ Tần chẳng phải còn có con và Thừa Hạo sao?" Tần Liên tỏ thái độ khó chịu. "Cô tốt nhất im ngay cho tôi. Nếu không hai mẹ con cô biến ngay về nhà họ Nghiêm đi." Ông nội Tần nghiêm giọng. Tần Liên ánh mắt đầy lửa giận, khẽ siết chặt nắm tay. Năm năm qua, sở dĩ bà không có động thái gì đến thằng nhóc đó nữa là vì bà con nghĩ chút tình cô cháu, hơn nữa bà cũng cho rằng ba cô đã chết tâm hy vọng vào nó rồi. Nào ngờ hôm nay bà lại nghe có người báo ông lại đang âm thầm muốn đưa nó đến học ở trường trung học quốc tế, để nó được học tập ở môi trường tốt hơn.
Càng kỳ lạ, đáng lẽ ra thằng nhóc đó sẽ từ chối mới phải, thế mà nó lại đồng ý nhận sự giúp đỡ từ ông. Đó chính là lý do hôm nay mẹ con bà đến đây gặp ông để nói chuyện. Bà cực kỳ không muốn thằng nhóc bỏ đi đó sẽ học chung trường với con trai
bà. Nhưng nói thế nào ba bà cũng nhất định không từ bỏ ý định, còn muốn đuổi mẹ
con cô về. Nếu mọi chuyện đã như vậy thì cũng đừng trách bà ác độc. Thằng nhóc kia bà không thể bỏ qua nữa.
"Mẹ à! Sao mẹ cứ thích làm căn với ông ngoại thế. Nếu ông chịu từ bỏ thì cũng từ
bỏ lâu rồi. Nếu ông đã kiên quyết thì mẹ cứ mặc ông đi. Chỉ cần thằng nhóc đó
không tốt như ông nghĩ thì tự động ông sẽ không để ý đến nó nữa thôi" Nghiêm
Thừa Hạo lên tiếng. "Con nói hay lắm, lo mà tập trung học hành đừng cứ lo chơi. Thằng nhóc đó đến học cùng trường với con rồi đó. Như vậy ông con sẽ so sánh nó với con nhiều hơn cho coi." Tần Liên chỉ vào đầu Nghiêm Thừa Hạo.