• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều sau khi tan học Giản Tình kêu Giản Tâm về trước với tài xế còn mình thì 

đến nhà Tần Trạch một chút. Giản Tâm lúc đầu không chịu, cô cũng muốn đi cùng Giản Tình nhưng Giản Tình lại không đồng ý, vì vậy cô lại khóc nhè leo lên xe. Giản Tâm thật sự không hiểu tại sao chị cô lại đột nhiên đối xử với cô như vậy. Trước kia 

chẳng cần cô nói, cho dù chị cô đi đâu cũng nhất định sẽ đưa cô đi cùng. Thế nhưng bây giờ dù cô có khóc lóc năn nỉ cũng vô dụng. Cô thật sự rất buồn. 

Chủ tài xế nhìn cảnh này cũng khá ngạc nhiên. Chẳng phải Giản Tình trước giờ rất yêu thương em gái sao, sau đột nhiên lại thấy đổi thái độ như vậy. Hơn nữa cô tan học thường chẳng chịu đi đâu khác chỉ về nhà xem hoạt hình thôi mà, sau lúc này lại 

muốn đến nhà bạn học chơi. Tuy có phần khó hiểu nhưng ông cũng không dám nhiều lời. Bởi vì cô bé này trước giờ chẳng dễ nói chuyện. "Chú ơi! Chú đưa em cháu về trước nhé. Cháu đến nhà bạn Tần Trạch, khi nào về cháu sẽ nhờ bà của cậu ấy gọi cho chú đến đón cháu nhé" Giản Tình ngoan ngoãn. 

Chủ tài xế giật mình, cô bé làm ông thật sự phải bất ngờ. Sau hôm nay cô bé lại ngoan thế chứ, nói chuyện dễ nghe như vậy nữa. Bình thường ông đến đưa đón cô bé còn chẳng buồn nói tiếng cảm ơn hay chào hỏi gì ông cả. Muốn nhờ ông làm chuyện gì đều là giọng ra lệnh thôi. Nhưng mà cô bé có thể thay đổi thế này ông cực kỳ vui mừng. Trẻ con phải thế này thì mới khiến người ta yêu thích được chứ. Ông vui vẻ gật đầu với Giản Tình, còn không quên dặn cô bé cẩn thận. 

Quán ăn của bà ngoại Tân Trạch chỉ cách trường học một con đường nên hai người đi bộ về nhà. Lúc tài xế nói muốn đưa cô và Tần Trạch về nhưng cô đã từ chối, bởi vì cô muốn có thời gian riêng tư với cậu bé một chút. Cô cần thăm dò một chút chuyện, 

cô thật sự cạn kiệt thông tin về cậu. Muốn tóm được cậu ít nhất cô phải hiểu hết về 

cậu mới được. "Tần Trạch, cậu có nhắc đến tớ với bà cậu không? Bà cậu sẽ thích tớ chứ?" Giản Tình thâm dò. 

"Từ lần trước bà tớ rất thích cậu. Bà còn khen cậu đáng yêu." Tần Trạch thành thật 

trả lời cô. "Vậy cậu thấy tớ có đáng yêu thật không?" Giản Tình chớp mắt mỉm cười nhìn cậu. Tần Trạch đương nhiên sẽ gật đầu, bởi vì cậu thật sự cảm thấy cô rất đáng yêu hơn nữa cô còn rất tốt. Chưa có người bạn nào đối xử tốt với cậu như cô cả. Cậu rất quý 

CÔ. 

Hai đứa trẻ vô tư vừa đi vừa trò chuyện không biết rằng luôn có một chiếc xe luôn 

âm thầm đi theo. Cho đến khi đã thấy quán ăn của bà cậu ở bên kia còn đường. Hai đứa trẻ nắm tay nhau sang đường. Lúc này chiếc xe đột ngột tăng tốc, hướng về hai đứa trẻ mà tông thẳng. Tất cả mọi người đi đường nhìn thấy cảnh này đều hốt hoảng 

hét lên. 

"Cẩn thận" Giản Tình bằng sự bình tĩnh của người trưởng thành, cô phản ứng nhanh nắm tay Tần Trạch kéo chạy nhanh vào lề. Chiếc xe chạy vụt qua sát hai người. Giản Tình thở phào toát cả mồ hôi hột. Cô quay sang nhìn Tần Trạch bên cạnh, cậu bé đang sợ hãi run rẩy đôi mắt đỏ au sắp có nước mắt trào ra. Cũng đúng thôi có đứa nhỏ nào lại không sợ hãi cảnh nguy hiểm vừa rồi chứ. Nếu cô là cậu chưa chắc cô đã kiềm chế được như vậy đâu, có khi đã khóc rống lên rồi. Tuy bây giờ cô không khóc nhưng cũng còn cảm thấy sợ đây này. Vừa rồi nếu cô không phải phản ứng nhanh thì cô và cậu đã bị chiếc xe kia tông chết rồi. 

"Không sao, A Trạch đừng sợ. Tớ sẽ bảo vệ cậu." Cô ôm lấy Tần Trạch sắp khóc vào lòng an ủi cậu. 

Cùng lúc đó sau khi nghe tiếng la hét bàn tán của mọi người, bà ngoại Tần hoảng hốt chạy đến. Lật người hai đứa trẻ đang ôm nhau xem trước xem sau. "Ôi trời đất ơi, tạ ơn trời phật. Hai đứa đều không sao, làm bà lo chết mất. Mau mau 

đi vào trong thôi" 

Bà ngoại Tần hai tay nắm hai đứa trẻ dẫn vào trong quán. Lúc bà nghe có người 

chạy vào nói cháu trai bà bị xe tông cùng với một cô bé gái, bà đã sợ chết khiếp. 

Đang bê đĩa mì cho khách bà sợ hãi đến làm rơi cả đĩa thức ăn. Vừa chạy ra ngoài 

vừa lo lắng, âm thầm cầu nguyện cho hai đứa trẻ không sao. Nếu không trên đời này bà sẽ chẳng còn người thân nào nữa. Bà cũng không còn thiết sống nữa. Cũng may ông trời thương xót, nghe lời cầu xin của bà nên Tần Trạch cùng cô bé kia đều tai qua nạn khỏi. 

Bà dẫn hai đứa nhỏ ra phía sau, định rửa tay rửa mặt cho hai đứa. Nhưng còn chưa đụng tới người cô bé gái, cô bé gái đã lên tiếng trước ngăn cản. "Bà ơi, bà để cháu tự làm ạ. Bà để cháu rửa giúp A Trạch luôn đi ạ. Bà ra ngoài nấu ăn cho khách đi. Khách đang chờ bà kìa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK