• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ cậu nhờ tớ đưa cho cậu đấy. Hai chị em cậu thật sướng đấy. Mẹ còn lo cơm tối cho, vậy là hai cậu không cần đến nhà ăn cũng không đói rồi." Dương Hạnh Nguyên ánh mắt ghen tị nhìn Giản Tâm. 

Dương Tuyết Mai nhìn thấy hộp thức ăn thì nhíu mày suy nghĩ. Vừa rồi cô có trông thấy cô giáo thanh nhạc đưa cái hộp này cho Dương Hạnh Nguyên. Cô còn tưởng Dương Hạnh Nguyên được cô giáo tặng quà, nào ngờ không phải. Đột nhiên Dương Tuyết Mai trợn to mắt nhìn hai chị em họ Giản. Vừa rồi Dương Hạnh Nguyên nói chiếc hộp kia là mẹ của Giản Tâm đưa. Nhưng cô lại thấy cô giáo thanh nhạc đưa vậy chẳng lẽ nào cô giáo thanh nhạc là mẹ của chị em họ Giản sao chứ? Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó. Nếu thật sự là như vậy con nhỏ Giản Tình sao không khoe có mẹ là giáo viên ở trường cho mọi người biết chứ. Chắc hẳn là có hiểu lầm ở đâu đó rồi. Tuy cậy cô vẫn thử thăm dò. "Giản Tâm mẹ cậu là giáo viên thanh nhạc sao?" "Đúng vậy" Giản Tâm vô tư trả lời. Dương Tuyết Mai cứng đờ trước câu trả lời thản nhiên của Giản Tâm. Vậy mà thật sự hai người này lại là con gái của cô giáo thanh nhạc. Hèn gì mà họ không chọn môn tự chọn là môn thanh nhạc. Học gì nữa, mẹ là cô giáo thanh nhạc ở nhà học quá đủ rồi. Ngẫm nghĩ một chút, Dương Tuyết Mai vẫn tự tin lại như thường. Cô đường đường là con gái hiệu trưởng, mẹ cậu ta có là giáo viên thanh nhạc thì sao chứ, cũng chẳng phải chỉ là cấp dưới của ba cô thôi sao. Vậy thì cô cần gì phải sợ 

cậu ta. 

"Chỉ là giáo viên nhỏ nhoi cũng muốn lên mặt với tôi sao. Tôi mà mách ba tôi, mẹ cậu bị đuổi luôn cũng không biết chừng" Dương Tuyết Mai khinh thường. "Chị ơi, nhưng ba cậu ấy là cục trưởng cục cảnh sát giao thông, như vậy cũng không to bằng chức của cậu sao ạ?" Dương Hạnh Nguyên ngây thơ hỏi Dương Tuyết Mai. 

Giản Tâm không che dấu thân phận như Giản Tình, cô bé đã giới thiệu hết ba mẹ làm gì cho tất cả các bạn trong lớp biết. Vì thế cô mới nhanh chóng có nhiều bạn mới như vậy. Giản Tình lại thản nhiên vừa lau tóc vừa liếc mắt nhìn phản ứng của 

Dương Tuyết Mai. Chắc cô bé sẽ đủ thông minh phân biệt được chức vị người nào có tầm ảnh hưởng lớn hơn mà phải không. Tuy nhiên, Dương Tuyết Mai lại làm cô phải thất vọng rồi. Một cô bé mười mấy tuổi làm sao biết được cục trưởng là chức cao gì 

chứ. Cô bé chỉ hiểu rằng ba Giản Tình là cảnh sát giao thông thôi. 

"Cảnh sát giao thông, trời đất ơi, cười chết tôi mất. Chỉ là một cảnh sát giao thông suốt ngày dãi nắng dầm mưa ngoài đường, đã vậy nhiều lúc còn bị người dân mắng. Vậy mà cũng dám đem ra khoe khoang sao? Haha" Dương Tuyết Mai cười to. 

Giản Tâm bối rối kéo tay Giản Tình, rõ ràng cô nghe hàng xóm nói chức vị của ba cô to lắm mà. Đã thế từ khi lên chức cục trưởng này, ba cô đâu có đi ngoài đường nữa. Ba cô chỉ ngồi trong phòng làm việc thôi. Nhưng sao cậu ấy lại có vẻ khinh thường công việc của ba thế nhỉ. Chẳng phải nhờ có cảnh sát giao thông mới có thể giảm thiểu tai nạn giao thông ở những đoạn đường đông xe sao. 

Giản Tình khoé miệng giật giật, giờ cô mới biết nghề cảnh sát giao thông của ba cô trong mắt trẻ con nó tệ như thế đấy. Nhưng mà hình như cô bé nói cũng chẳng sai phải không? Dãi nắng dầm mưa, đứng ngoài đường suốt thì phải như thế rồi. Còn bị người dân mắng, chắc là những người đi sai đường, vượt đèn đỏ, hoặc không đội mũ bảo hiểm khi được cảnh sát giao thông gọi lại thì cúi đầu chấp nhận bị phạt. Tuy nhiên sau đó khi đã đi xa rồi thì sẽ mắng sau lưng. Có phải như vậy không nhỉ? Giản Tình cũng không biết giải thích thế nào với cô bé Dương Tuyết Mai. Mà cho dù có muốn giải thích, chắc gì cô bé đã chịu nghe cô, tin cô. Thôi thì cứ để cô bé tự tin sống trong ảo tưởng của bản thân đi. 

"Em chỉ cần biết ba có đủ tiền để cho em ăn học là được. Chẳng cần quan tâm cái khác. Mau đi ăn đi, rủ Hạnh Nguyên cùng ăn chung đi." Giản Tình quay sang an ủi Giản Tâm. Dương Tuyết Mai thấy hai chị em họ Giản không phản bác gì thì lập tức đắc ý. Tuy nhiên sau đó cô ngửi thấy mùi thơm thức ăn từ hộp thức ăn họ mở thì bụng cô réo lên. Cô khẽ đưa tay xoa bụng. Giản Tâm nhìn thấy cảnh đó, cô bé không nghĩ trước đó họ từng gây nhau. Giản Tâm hỏi ý Giản Tình xin phép được mời Dương Tuyết Mai ăn chung, vì trong phòng bốn người mà ba người ăn chung lại không cho Dương Tuyết Mai ăn. Cô bé cảm thấy tội nghiệp bạn ấy. Giản Tình nghe được lời này của Giản Tâm. Cô khẽ gật đầu đồng ý. Cô cũng không muốn gây thù tính toán chi li với trẻ con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK