Giản Tình ngây ra, thì ra Tần Trạch cũng đã nghe cuộc trò chuyện giữa cô và anh em nhà họ Lê. Cậu ta thiếu tự tin vào mình thế sao? Nhan sắc đỉnh cao của cậu ấy còn phải sợ thua người khác à. "A Trạch cậu nhớ rõ cho tớ. Tớ sẽ không muốn nhắc lại bất kỳ lần nào nữa, bởi vì chuyện quan trọng chỉ nói một lần. Đối với tớ trên thế giới này chẳng ai đẹp hơn cậu. Đời này Giản Tình chỉ có thể lấy Tần Trạch làm chồng, nếu không phải Tần Trạch sẽ không lấy bất kỳ ai. Cậu nghe rõ rồi chứ?" Giản Tình nghiêm túc nhìn vào mắt Tần Trạch hùng hồn tuyên bố. Tần Trạch có cái hiểu có cái không lời cô nói nhưng chỉ cần cậu biết cô khen cậu đẹp trai nhất và sẽ lấy cậu là được, như vậy cậu đã thấy mãn nguyện vui vẻ lắm rồi.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh cuối cùng cũng đến cuối tuần. Hôm nay là sinh nhật của Lê Uyển Thanh. Cả nhà cô sẽ cùng đến dự buổi tiệc sinh nhật. Hôm nay mẹ cô chuẩn bị cho hai chị em cô mỗi người một chiếc váy công chúa. Của cô là màu xanh biển, lúc đầu mẹ cô chọn màu trắng cho cô nhưng cô lại không thích, nhất quyết đổi sang màu này. Bởi vì kiếp trước cô thích màu trắng, nhưng với kiếp này cô không thích nữa, màu trắng lúc này đã không còn hợp với cô. Cô không còn ngây thơ trong sáng nữa. Cô thích màu xanh, hy vọng tương lai kiếp này sẽ đi khác con đường của kiếp trước.
Váy của Giản Tâm là màu hồng đúng màu con bé yêu thích, hai chiếc váy chỉ khác
mỗi màu còn kiểu dáng thì giống nhau. Ba cô hôm nay không mặc quân phục mà chuyển sang mặc âu phục nhìn rất lịch lãm. Mẹ cô đã nhìn ba không chớp mắt. Còn mẹ cô lại được ba khen xinh đẹp đến ngượng ngùng đỏ mặt. Mẹ cô vốn dĩ đã xinh đẹp, hôm nay lại được ăn diện lên thì lập tức 'đẹp lại như thời thanh xuân. Đó là khen
của ba cô dành cho mẹ cô.
Cả nhà cùng nhau đi đến buổi tiệc. Sinh nhật Lê Uyển Thanh được tổ chức ở nhà hàng rất sang trọng. Tuy ba cậu ta là đồng nghiệp của ba cô, lương tháng cũng không thể nào có khả năng tổ chức ở nơi sang trọng như thế. Tuy nhiên mẹ cậu ta, bà Lê là con gái của chủ nhà hàng này. Nói trắng ra ông ngoại cậu ta là chủ nhà hàng sang trọng này. Vì thế sinh nhật cậu ta tổ chức ở đây là lẽ đương nhiên. Bước vào trong phòng tiệc. Cả cô và Giản Tâm đều không khỏi hít hà ngưỡng mộ. Bởi vì thật sự buổi tiệc này được tổ chức long trọng như hôn lễ của những người giàu có. Trên sân khấu là chiếc bánh gato nhiều tầng cao ơi là cao. Bên cạnh lại đặt rất nhiều, rất nhiều quà tặng. Chắc chắn đứa trẻ nào khi đến dự buổi tiệc, cũng đều sẽ mơ ước có ngày mình cũng được tổ chức sinh nhật lớn như thế này. Cô nhìn khắp xung quanh tìm chủ nhân buổi tiệc. Nhớ lại kiếp trước hôm nay chỉ có Giản Tâm đến, bởi vì cô cương quyết không muốn đến nên đã ở nhà một mình. Sau đó khi ba mẹ cô về nhà, cô đã nghe hai người khen lấy khen để một cậu nhóc, nếu như cô nhớ không làm thì cậu bé đó là con trai của đội phó Nghiêm đồng đội của ba CÔ.
Sau này cô mới biết được cậu bé kia thật sự rất giỏi bởi vì trưởng thành cậu đã trở thành thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong quân đội trong mười năm trở lại. Nếu không phải cô thích tiền hơn quyền thể thì cô đã chọn mục tiêu nuôi dưỡng là cậu bé họ nghiệm này rồi. Nhưng mà cũng không sao. Chẳng phải cô còn một cô em gái đó sao. Cô sẽ hướng cho cô bé thích cậu nhóc kia mà không phải là Lê Uyển Thanh. Như vậy cô bé tương lai không cần nghĩ cũng sẽ khác kiếp trước thôi.
"Lệ Uyển Thanh chúc anh sinh nhật vui vẻ" Giản Tình đi đến trước mặt Lệ Uyển Thanh đưa quà cho anh. Sau đó lại quay sang nhìn cậu bé đi bên cạnh cậu ta. "Chào cậu, tớ là Giản Tình, đây là Giản Tâm em gái tớ. Cậu bạn xinh đẹp, cậu tên gì thế?" Giản Tình dẻo miệng.
Cậu bé nào cũng vậy được khen đẹp,đáng yêu đều thích thú và vui vẻ. Nghiêm Thông cũng vậy. Cậu tươi cười vui vẻ trả lời Giản Tình: "Chào cậu, tớ tên Nghiêm Thông."
Giản Tình âm thầm tính toán trong lòng, cậu bé này bước đầu có vẻ là người dễ gần. Không phải thuộc hạng nhóc tì siêu sao chảnh chọe lạnh lùng không thích giao tiếp.