Tân Trạch từ khi thấy ba Giản ánh mắt cầu đã không dời đi đâu được nữa. Thật sự ba cô rất ngầu. Cậu rất muốn tương lai mình có thể trở thành một người đàn ông tài giỏi và cũng ngầu như thế.
Giản Tình nghe mấy câu đấy thì giật mình. Làm sao có thể chứ, không thể được tuyệt đối không được. Đại gia đá quý sao có thể trở thành cảnh sát giao thông tối ngày chạy xe nhong nhong ngoài đường chứ. Vậy thì kim cương của cô, đá quý của cô biết phải làm sao. Nếu cậu muốn mặc cảnh phục thì ít nhất phải là thiếu tướng gì đó giống như Nghiêm Thông trong tương lai mới được. Còn cảnh sát giao thông như ba cô thì có gì đâu để ngưỡng mộ. Giản Tình gấp gáp dập tắt ngọn lửa ngưỡng mộ vừa mới ngoi lên trong lòng cậu. "Không được, tớ không đồng ý cho cậu mặc cảnh phục giống ba tớ. Nếu cậu muốn thì ít nhất phải là thiếu tướng cho tớ. Tớ muốn được làm vợ thiếu tướng. Nhưng mà
tớ thích cậu làm doanh nhân hơn. Vì tớ không muốn suốt ngày sống trong nỗi lo lắng sợ làm quả phụ đâu." Tần Trạch chỉ hiểu mỗi câu cô không đồng ý cho cậu mặc cảnh phục, còn những điều cô nói còn lại, cậu hoàn toàn không hiểu gì hết. Cậu cứ nghĩ cô chê bai xuất thân của cậu nên mới không xứng mơ ước được như ba cô. Cậu cúi đầu buồn rầu. "Được rồi, tớ hiểu rồi." Giản Tình thấy thái độ của cậu nên nghi ngờ hỏi lại: "Cậu chắc chắn hiểu tớ nói gì chứ?" Tần Trạch im lặng gật đầu. Giản Tình hít thở sâu để kiềm chế tâm trạng của mình rồi cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, lựa chọn những câu chữ dễ hiểu nhất để nói lại cho cậu nghe một lần nữa. "Cậu nghe rõ đây. Tớ chỉ muốn cậu trở thành người tài giỏi có thật nhiều thật nhiều tiền thôi. Mà có nhiều tiền thì cậu không thể làm cảnh sát giao thông giống ba tớ được. Cảnh sát giao thông nghèo."
****
Ngày hôm sau, Giản Tình cũng như mọi ngày vừa vào lớp đã đi ngay đến bàn nói chuyện mê say với Tân Trạch. Kể từ ngày sinh nhật của cậu nhóc, cô cảm nhận được cậu nhóc lại thích cô hơn nữa rồi. Bà ngoại Tần cũng thế, cô cảm thấy tương lai của cô đầy kim cương tồn tại trước mắt.
"A Trạch, chiều tan học đến nhà tớ chơi nữa không?"
Giản Tình dụ dỗ cậu về nhà mình. Cô cần phải làm cho ba mẹ cô càng ngày càng thích cậu mới được. Lần trước tổ chức sinh nhật cho cậu ở nhà cô, ba mẹ cậu hình như cũng không kỳ thị cậu lắm. Nhất là ba cô hình như còn rất thích cậu. Bởi vì ông không có con trai nên có một cậu bé đáng yêu như thế vào nhà, ông đương nhiên là không thể không thích rồi. "Tớ có thể đến nhà cậu được nữa sao?" Tần Trạch dè dặt hỏi. Lần trước được tổ chức sinh nhật ở nhà cô,cậu rất vui. Đó là sinh nhật cậu cảm thấy
vui vẻ nhất từ sau khi ba mẹ cậu qua đời. Cậu cũng rất thích đến nhà cô, mẹ của cô
nấu ăn rất ngon còn ngon hơn cả đồ bà ngoại cậu nấu nữa. Ba của cô còn là cảnh sát, ông mặc cảnh phục thật sự rất ngầu. Cậu cũng muốn lớn lên được mặc cảnh phục giống như ông. "Đương nhiên được, nhà tớ lúc nào cũng chào đón cậu... tương lai cậu không phải
con..." từ rể còn chưa kịp ra khỏi miệng thì bên ngoài đã có người chạy vào thông báo với cô có người tìm. Giản Tình đành phải dừng cuộc nói chuyện lại đi ra ngoài
xem là ai đến tìm. Và bất ngờ cô gặp được anh em nhà Lê Uyển Nhi và Lê Uyển
Thanh. Có kinh ngạc. Từ khi trùng sinh về thời điểm này cô còn chưa gặp lại Lê Uyển
Thanh lần nào. Thật sự cô cũng rất nhớ anh ấy. Dù sao kiếp trước anh ấy là người
duy nhất hiểu cô và cô có thể tin tưởng được.
Lê Uyển Nhi thấy ánh mắt sáng rỡ của Giản Tình khi gặp anh trai mình thì cô bé tỏ vẻ kiêu ngạo. "Anh trai tớ có phải đẹp trai hơn Tần Trạch không? Tớ nói rồi chỉ có anh tớ mới xứng làm chồng cậu. Mẹ tớ nói thế đấy"
Giản Tình giật giật khóe miệng. Phụ huynh bây giờ đã sớm gieo tư tưởng gì vào đầu các bạn nhỏ thế. Mới tí tuổi đầu mà chồng với chả xứng không xứng. Bà Lê cũng nghĩ xa quá rồi. Nếu bà biết tương lai con trai yêu quý của bà lại là chị em tốt với cô, bây giờ bà sẽ thế nào nhỉ. Nhớ kiếp trước khi bà Lê biết Lê Uyển Thanh thích con trai. Bà ấy đã rất khủng hoảng, thậm chí còn đòi tự tử nếu Lê Uyển Thanh không chịu cưới Vợ nữa chứ. Khi Lê Uyển Thanh nhất định không chịu làm khổ con gái người ta và nói ra người cậu ta yêu là một cậu bạn học của cô. Lúc đó bà Lê đã cực kỳ tức giận. Thậm chí bà còn đến mắng cô té tát còn mắng vốn ba mẹ cô nữa. Thật sự lúc đó bà rất đáng sợ.