Dương Ái Mỹ bĩu môi, không nói nữa. Cô nàng rõ biết mình đã chọc trúng chỗ ngứa của Kiều Lệ Doanh rồi, từ giờ về sau sẽ bị Kiều Lệ Doanh càm ràm đến điên cả đầu lên thôi. “Lần nào cậu không viện cớ này cũng viện cớ kia, chẳng khi nào quyết tâm đi phỏng vấn cho đàng hoàng hết”.
“Lớn rồi chứ có còn con nít nữa đâu hả, cậu phải biết lo cho mình đi chứ?”
“Này nha, đừng nói tớ không nhắc cậu, bố mẹ cậu đã nói rồi đấy, cậu mà lông bông thể mãi
thì hai bác ép về tập đoàn của gia đình làm việc, không phải cứ như vậy mãi đâu đấy”.
Kiều Lệ Doanh một khi đã được nước thì nói mãi không ngừng, Dương Ái Mỹ nghe mà lỗ tai.
cũng lùng bùng. “Thôi thôi cho tớ xin đi, đừng mãi nhắc về gia đình của tớ nữa mà.”
“Không muốn tớ nhắc nữa thì lần sau cẩn thận một chút đi! Mau chóng kiếm việc thì không lo gia đình ép buộc cậu nữa rồi” “Ừ... tớ biết rồi mà”
Thấy Dương Ái Mỹ tiu nghỉu, Kiều Lệ Doanh cũng không nỡ mắng tiếp. Dù sao Dương Ái Mỹ
trước giờ là tiểu thư chịu ngọt không chịu đắng, bây giờ nghe cô mắng nhiều như thể hẳn là
đã hiểu ra rồi.
ECD
Dương Ái Mỹ híp mắt lại quan sát cô bạn thân của mình, sau đó cô chép miệng xét nét: “Cậu đó, sao lúc nào cũng lo cho người khác, chẳng mấy khi quan tâm mình vậy”
“Ý cậu là sao đây?” Kiều Lệ Doanh nhướng mày, tay vẫn thành thục bỏ thực phẩm từ trong bao ra, bắt đầu sơ chế. “Thì còn không phải ư” Dương Ái Mỹ nhún vai, đưa tay tới tìm hạt dưa đang để bên bàn: "Tôi cứ nghĩ là cậu giận tớ vì không đến đón cậu chứ, ai dè.” “Ai dè làm sao?” Kiều Lệ Doanh cười cười, tuy rằng cô hiểu ý của Dương Ái Mỹ nhưng vẫn vờ như chẳng biết.
Dương Ái Mỹ như bà cô gà, vừa gác chân lên ghế vừa cắn hạt dưa, chẳng ra vẻ một cô tiểu thư gia đình quyền quý chút nào cả. “Thì ai dè là mắng tớ vụ đi phỏng vấn, còn lo cho tớ, sợ gia đình ép buộc tớ phải về nhà” “Không lo cho cậu, chẳng lẽ tớ lo cho người dưng" Kiều Lệ Doanh nhíu mày nhìn Dương Ái Mỹ, chỉ thấy cô bạn thân đang cười khùng khục. “Ít ra cậu cũng nên lo cho bản thân cậu đi, suốt ngày lo lắng cho người khác, còn mình thì
bỏ đó không lo”
“Ai nói tớ không lo cho bản thân tớ” Kiều Lệ Doanh nhìn thấy Dương Ái Mỹ giở giọng người lớn, còn quay sang trách ngược lại cô thì chỉ cười lắc đầu. “Nói gì nói chứ... tớ vừa ngủ dậy thấy tin nhắn là bay sang nhà cậu liền, muốn xin lỗi cậu
đó!"
Dương Ái Mỹ ba hoa nói gì mà chẳng được, Kiều Lệ Doanh bắt tay vào nấu ăn, cũng không quan tâm tới Dương Ái Mỹ đang làm loạn ở trước mặt nữa. “Oa, nay Doanh Doanh đi chợ xem ra là thu được về thành quả rất tốt nha” Thấy Kiều Lệ
Doanh không quan tâm tới mình, Dương Ái Mỹ cũng lãng sang chuyện khác, sau khi nhìn ra
một bàn đầy thực phẩm thì cái bụng nhỏ của cô cũng rất thức thời mà kêu lên rồn cột. Điều này khiến cho Kiều Lệ Doanh đang chuyên tâm nấu ăn cũng không nhịn được bật cười.
Kiều Lệ Doanh liếc mắt nhìn cô bạn thân, mở miệng trêu ghẹo: “Quỷ háo ăn nhà cậu đúng là biết đánh hơi tới đây vì đồ ăn, chứ cũng không tốt lành gì mà sang để xin lỗi tớ không đầu”
“Nè nè, không thể nói như thế được. Vốn là tớ muốn sang xin lỗi cậu thật chứ bộ. Kiều Lệ Doanh nhướn mày: “Thật à?” “Ừm thì... Dương Ái Mỹ cười hề hề: “Cũng là do tớ có số hưởng nữa. Vừa sang đã có lộc ăn."
Vừa nhắc tới đồ ăn thì tiểu thư nhà giàu của trở thành quỷ ham ăn, mà Dương Ái Mỹ đối với thức ăn của Kiều Lệ Doanh nấu thì trung thành một lòng.
Không phải thân nhau mà khen chứ, Kiều Lệ Doanh nấu ăn là đỉnh của đỉnh, không ai qua nổi tay nghề của cô được
Bởi thế Dương Ải Mỹ từng nói, Kiều Lệ Doanh chính là một viên ngọc thô, nếu được mài
giũa cẩn thận thì khẳng định sẽ đẹp hơn bất kỳ loại đá quý nào. Kiều Lệ Doanh cái gì cũng tốt, dung mạo xinh đẹp, dáng vóc cũng thanh mảnh thướt tha, cô
có học vấn, cũng có tay nghề, nấu ăn là sở trường mạnh nhất của cô.