Gương mặt của Kiều Lệ Doanh đỏ hồng rất dễ nhìn ra, trong lòng cô hân hoan vui sướng, hai tay nắm chặt buông xuôi theo thân người, trông vô cùng thư thái.
"Phong tổng thực sự đã uống nước mà em pha.Ứm...ngài ấy còn nói ngày mai em có thể đến đây làm việc"
"Thật đấy à?"
Phương Nhiễm nâng cao âm điệu, biểu hiện mừng rỡ thấy rõ.
Đấy, thấy chưa, gà cưng mà cô đã chọn đấy.
Chưa gì Phong tổng đã ưng ý ra mặt, gọi Kiều Lệ Doanh đi làm việc quan trọng, phải biết thẻ giám đốc muôn nhận, phòng nhân sự muốn vào, không phải là người bình thường có thể làm được.
Thêm cả, Phong tổng vậy mà chấp nhận uống ly nước mật ong chanh của một người không quen, trừ phi là kỳ tích xuất hiện, chứ bình thường Lục Mai đem trà và cà phê cho anh, Phong tổng giám đốc cũng không thèm nhìn tới.
Phương Nhiễm biết rõ Phong tổng không thích nữ nhân ở bên cạnh quá cận kê thân thiết với anh, nên chuyện Lục Mai là thư ký cấp cao bao nhiêu năm nay làm việc dưới trướng của anh cũng bị anh từ chối, điều này cũng không khiến Phương Nhiễm cảm thấy lạ.
Chỉ là không ngờ cô nhóc này chưa gì đã nhận được sự tín nhiệm của Phong tổng, thực sự là quá bá cháy.
Phương Nhiễm vui mừng đứng một bên trò chuyện với Kiều Lệ Doanh, chỉ có Lục Mai là không thể cười nổi đứng ngay bên cạnh.
Đồng tử của Lục Mai co rụt, cô giương mắt nhìn Kiều Lệ Doanh ngây thơ đang đứng ở đó.
Ban đầu, Lục Mai rất yêu thích cô gái nhỏ này, bởi vì Lục Mai cảm thấy Kiều Lệ Doanh thanh thuần thánh thiện, là một cô nàng không có tâm tư xấu xa.
Thể nhưng không ngờ tới Kiều Lệ Doanh nhanh tới như vậy đã chiếm được lòng tin của Phong tổng, còn ai mà không biết Phong tổng rất lạnh lùng tuyệt tình, chẳng có chuyện anh ta nể mặt ai.
Chuyện Phong Thế Quân không thích, đương nhiên anh ta sẽ không làm.
Vậy nên lần này Phong tống uống ly nước mà Kiều Lệ Doanh pha, cũng đồng nghĩa với việc anh ta xem trọng Kiều Lệ Doanh, tin tưởng vào Kiều Lệ Doanh, rất nhanh đã xem Kiều Lệ Doanh chính là thư ký riêng của mình.
Lục Mai trong nháy mắt mất đi hảo cảm ban đầu đổi với Kiều Lệ Doanh, trong lòng cô nảy sinh ra một cái gai khó nhổ, bắt đầu cảm thấy ghen tị.
Tầm mắt Lục Mai run run nhìn về phía Kiều Lệ Doanh, trong lòng bàn tay nắm chặt đều là mồ hôi lạnh.
Cô gái họ Kiều này trong mắt Lục Mai...quả nhiên không phải tâm thường.
Kiều Lệ Doanh vừa ra khỏi công ty, điều đầu tiên cô làm chính là thở ra một hơi thật đã đời.
Vừa nãy ở trong phòng giám đốc, cô đến thở cũng không dám thở mạnh, lúc nào cũng hoang mang lo sợ, sợ Phong Thế Quân sẽ "xử trảm"
cô lúc nào không hay.
Cũng thật may là Phong Thế Quân không phải dạng tiểu nhân thù dai, nếu không thì Kiều Lệ Doanh cũng từ chết đến bị thương rồi.
Cô vui vẻ về nhà, cũng vui vẻ nấu ăn tự thưởng cho mình.
Trước khi bắt tay nấu nướng Kiều Lệ Doanh vẫn không quên gọi Dương Ái Mỹ tới ăn cơm.
Dương Ái Mỹ vừa nghe Kiều Lệ Doanh nấu lẩu thì hai mắt đã sáng trưng, ôm điện thoại nói chuyện mà Kiều Lệ Doanh còn nghe được tiếng Dương Ái Mỹ ở đầu dây bên kia đang cười đến hớn hở.
"Đến nhanh đi nhé, nồi lẩu này chờ Mỹ Mỹ tới ăn đây này"
Kiều Lệ Doanh trêu mấy câu thì tắt điện thoại, xắn tay áo chuẩn bị nấu ăn.
Kiều Lệ Doanh rất giỏi nấu nướng, cô không chỉ đơn thuần là thích nấu ăn, mà cô còn nấu ra những món rất ngon nữa kia kìa.
Nói về trình độ nấu ăn của Kiều Lệ Doanh, Dương Ái Mỹ có kể hết cả cái sớ cũng không hết nữa.
Có lẽ là vì từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện, theo các sơ ở đó học nấu nướng riết cũng thành quen.
Sau này lớn lên, Kiều Lệ Doanh cũng có thiên phú về ẩm thực, học hỏi nhiều thì càng lúc càng lên tay, trình độ nấu ăn phải gọi là đỉnh của đỉnh.
Cha mẹ Kiều Lệ Doanh mất sớm, cô từ lúc biết nhận thức đã ngây ngốc ở cô nhi viện cùng với những đứa trẻ bất hạnh khác rồi.
Kiều Lệ Doanh tính tình hiền lành, nhút nhát, thường hay bị người khác ăn hiếp, thành ra cô không có bất kỳ người bạn nào.
Lúc ở cô nhi viện, chỉ có thể lẽo đếo theo sau các sơ, phụ giúp các sơ làm việc.
Nhưng mà Kiều Lệ Doanh cảm thấy như thế cũng rất tốt, ít ra các sơ thương cô, không giống như những người khác chỉ thích ăn hiếp, bắt nạt Kiều Lệ Doanh.
"Ting tong"
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên cắt ngang những dòng suy nghĩ hỗn tạp của Kiều Lệ Doanh, cô rửa sạch tay rồi ra mở cửa, quả nhiên người đến chính là Dương Ái Mỹ.
"Vừa nghe có lẩu là quỷ đói liền xuất hiện"
Nghe thấy Kiều Lệ Doanh trêu ghẹo mình, Dương Ái Mỹ không những không giận mà còn cười lên đến ngốc nghếch.
"Hehe, tớ chạy như bay tới đây luôn đó"
Dương Ái Mỹ không giấu giếm chuyện mình thèm ăn, cứ thế mà muốn nhào vào bàn.
Kiều Lệ Doanh nhìn ra được ý đồ của cô bạn, nhanh tay kéo Dương Ái Mỹ lại: "Này này, không được ăn, đi rửa tay trước đi"
"Ô...tớ biết rồi mà, nói mãi nhắc mãi"
Dương Ái Mỹ bị bắt tại trận thì ỉu xìu...
cô phồng má chu môi, một bộ dạng không hề cam tâm tình nguyện.
Kiều Lệ Doanh hệt như phụ huynh của Dương Ái Mỹ vậy, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất Kiều Lệ Doanh cũng phải nhắc nhở cô bạn thân.
Nhưng mà nói đi nói lại cũng không thể trách Kiều Lệ Doanh nhiều chuyện, vì rõ ràng là Dương Ái Mỹ như con nít mãi không chịu lớn, cứ phải để Kiều Lệ Doanh lo lắng không thôi.
Dương Ái Mỹ phụng phịu chạy ùa đi rửa tay, sau đó ngồi nhanh vào bàn, bắt đầu chiến đấu một bàn ăn ngon lành: "Ăn đi ăn đi, tớ có mua thêm thịt bò nữa đó"
Dương Ái Mỹ vừa nói vừa nuốt nước bọt, xin lỗi nhưng cô không kìm chế được, ai bảo Kiều Lệ Doanh nấu lẩu ngon đến như vậy, làm cô thèm khát đến muốn điên.
Nhìn thấy bạn thân thích món mình nấu như thế, trong lòng Kiều Lệ Doanh cũng vui vẻ vô cùng.
"Ăn chậm thôi, không lại nghẹn đó."
Vừa nhắc, Kiều Lệ Doanh vừa gắp thêm thịt vào bát của Dương Ái Mỹ, quan tâm Dương Ái Mỹ hết mực.
"Bởi tớ mới nói Doanh Doanh luôn là người thương tớ nhất."
Dương Ái Mỹ miệng còn nhai miếng này đã gắp miếng kia.
Có ai biết Dương tiểu thư bình thường đi dự tiệc thì sang trọng quý phái, cầm kỳ thi họa cái gì cũng biết, nhưng lúc ở gần Kiều Lệ Doanh thì lại thoải mái đến cái mức này chứ.
Kiều Lệ Doanh rây mảng Dương Ái Mỹ mãi mà bạn thân cũng không sửa đổi, cô bật cười: "Đứng đắn lại, ăn từng miếng thôi, không có nhai một miệng to như vậy."
"Biết biết thưa mẹ nhỏ của tôi"
Dương Ái Mỹ khanh khách cười, vẫn cứ ăn uống theo ý mình.
Hai người ăn uống vui vẻ được một lúc thì Dương Ái Mỹ mới nhớ ra chuyện quan trọng.
"Mà khoan, tự dưng hôm nay cậu lại nấu bữa ngon nữa thế.
Có chuyện gì vui sao?"
Dương Ái Mỹ chưa nghe được Kiều Lệ Doanh nói rằng cô đã đậu phỏng vấn, lúc nấy vừa nghe đến ăn là Dương Ái Mỹ đã phóng như bay tới đây để xử đẹp nồi lẩu luôn, không hỏi gì nhiều, giờ ăn đã đời thì mới nhớ ra.
"Ăn gần hết nồi lẩu mới nhớ ra hả cô nương?"
Kiều Lệ Doanh lườm bạn thân vô tâm một cái, chỉ thấy Dương Ái Mỹ lè lưỡi nhún vai, tỏ vẻ tinh nghịch.
"Thôi mà xin lỗi xin lỗi, Mỹ Mỹ ham ăn quá trời quá đất, quên hỏi thăm Doanh Doanh.Doanh Doanh hôm nay làm sao, trúng mối ngon nào mà lại nấu lẩu đây?"