Đáng tiếc thay, đáp lại tấm chân tình này của Phong Thế Quân, Kiều Lệ Doanh không những là không quan tâm mà còn tỏ vẻ bất đắc dĩ, xen lẫn chút khinh bỉ khó tả.
Phong Thế Quân: ".."
Kiều Lệ Doanh nhìn bàn tay đang đưa ra muốn làm quen của Phong Thế Quân, rồi lại nhìn vẻ mặt "xấu xa"
của anh ta.
Cô quay đầu đi nơi khác, thở dài trong lòng nói sao mà mình lại đen đủi thể.
Cô đứng bắt xe từ nãy đến giờ cũng không có chiếc taxi nào vắng khách, muốn gọi Dương Ái Mỹ đến đón nhưng Kiều Lệ Doanh lại không thể gọi.
Dù sao trước khi tạm biệt nhau, Dương Ái Mỹ đã dặn đi dặn lại cô răng hãy để cho Sở tiên sinh chở về nhà, cho dù có thành đôi hay không thì cũng phải để cho người ta chở về.
Đáng tiếc là Kiều Lệ Doanh da mặt mỏng vô cùng, đối với chuyện sẽ khiến mình mất mặt như thế cô đương nhiên không làm.
Với cả cô cũng nhìn ra được thế giới của Sở Khải Phong và mình là không giống nhau, nếu cứ cố tình muốn hòa hợp làm một thì cũng không có cách nào.
Việc làm miễn cưỡng như vậy, cứ cố tình dây vào thì người thiệt thòi cũng chỉ có một mình Kiều Lệ Doanh.
Kiều Lệ Doanh chán nản đứng chờ xe, cô lúc nãy uống rượu không nhiều, nhưng với một người chưa từng uống rượu như Kiều Lệ Doanh thì loại rượu này quá mạnh, nhấp một ngụm nhỏ cũng đủ làm đầu óc của Kiều Lệ Doanh quay cuồng.
Nhưng cô cũng không phải là quá say, chỉ là hơi choáng váng một chút, hoa mắt không nhìn rõ đường, chứ cũng không đến nổi say bí tỉ không về nhà được.
Kiều Lệ Doanh lại kiên trì đứng đợi xe, nhưng xe thì không thấy đâu, chỉ thấy người đàn ông đang đứng bên cạnh tay vẫn không rút về, cố tình để yên chờ đợi cô bắt tay.
*.."
Kiều Lệ Doanh khó hiểu quay mặt nhìn Phong Thế Quân, rồi lại nhìn bàn tay to lớn của anh ta đang đưa ra, cuối cùng cô cũng chọn cách giả mù không thấy, quay mặt đi chỗ khác.
Phong Thế Quân mặt dày mày dạn, đương nhiên không rút tay về mà còn chồm tới trước nhìn Kiều Lệ Doanh bắt chuyện.
"Tiểu thư, chúng ta làm quen nhé"
Anh cong lên khóe môi mỏng bạc gợi cảm, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, rõ ràng với mị lực này của Phong Thế Quân khẳng định cô gái nào cũng sẽ đổ gục .
Nhưng đó là với những người khác, còn với Kiều Lệ Doanh...
nụ cười này vừa đều cáng vừa có vấn đề.
"Tôi không...
không muốn làm quen với anh"
Kiều Lệ Doanh vẫn né tránh ánh mắt của Phong Thế Quân, cô thà nhìn mặt đường cũng không thèm nhìn mặt Phong Thế Quân dù chỉ một chút.
"Hửm?"
Phong Thế Quân khó hiểu nhướn mày, trên môi vẫn còn vương nụ cười chưa tắt, bị đối xử như vậy mà anh cũng không tức giận, đã thế còn hứng thú với Kiều Lệ Doanh vô cùng.
"Tôi đã làm gì khiến cho tiểu thư không hài lòng hay sao? Em đến một cái liếc mắt cũng không tình nguyện dành cho tôi"
Kiều Lệ Doanh nghe Phong Thế Quân thắc mắc hỏi, cô cũng bất đắc dĩ quay sang nhìn anh.
Nhan sắc của người đàn ông này quả thực không phải tầm thường, khiến cho người khác nhìn vào không nhịn được mà trái tim bối rối rung động.
Kiều Lệ Doanh suýt chút nữa đã bị ánh mắt sâu hút kia và đôi môi mỏng bạc gợi cảm cuốn hút...
Nhưng cũng may quá, bởi vì khi nãy cô đã nhìn ra được bộ mặt xấu xa đốn mạt của anh ta rồi, nên bây giờ mới không vì nhan sắc này mà đổ gục.
"Tôi đã nói không muốn làm quen với anh."
"Tại sao chứ?"
Phong Thế Quân vẫn bám riết không buông, nếu như Kiều Lệ Doanh không cho anh ta một câu trả lời thích đáng thì cô sẽ chẳng thoát khỏi bị làm phiền.
Kiều Lệ Doanh tức giận quay phắt sang nhìn Phong Thế Quân, không hiểu sao người đàn ông này lại cứ thích bắt chuyện với mình, vừa nãy thì lạnh lùng với người phụ nữ kia, giờ thì lại muốn làm quen với cô.
"Tôi không có nghĩa vụ phải giải thích tại sao với anh"
mang theo tức giận, hơi thở của Kiều Lệ Doanh cho chút nặng nề, cô quay mặt đi chỗ khác, tiếp tục đón xe.
"À.."
Vốn dĩ định lờ đi cho xong, nhưng đột nhiên Kiều Lệ Doanh lại không nhịn được muốn mảng Phong Thế Quân một chút.
"Nếu đã không nói được lời đàng hoàng...
thì tốt nhất anh nên câm miệng lại"
Phong Thế Quân không hiểu cô gái này đang nói cái gì nữa, nụ cười trên môi anh cũng nhanh chóng tắt ngấm.
Mà Kiều Lệ Doanh đã tích góp cơn phẫn nộ này từ nãy đến giờ, bây giờ có cơ hội mà bật thốt ra được, xem ra cũng nhờ ơn cơn say giúp cô có thêm động lực để mà mắng chửi một tên vô lại.
Kiều Lệ Doanh nhìn vẻ mặt khó hiểu cũng Phong Thế Quân, cô vô cùng chán ghét quay đầu đi chỗ khác.
"Tôi chưa từng thấy ai như anh...
đối xử với phụ nữ lại tôi tệ như vậy"
"Em nói tôi đối xử với phụ nữ tồi tệ?"
Phong Thế Quân nâng cao giọng hỏi lại.
Kiều Lệ Doanh nhún vai, không thèm nhìn anh: "Không phải anh thì còn ai"
Phong Thế Quân nghe không hiếu, anh đối xử tệ với Kiều Lệ Doanh bao giờ chứ, nãy giờ anh chỉ chào hỏi, muốn làm quen với cô thôi mà.
Mà Kiều Lệ Doanh cũng thật lạ, rõ ràng trước đó cô cũng để ý anh, là bị thu hút bởi Phong Thế Quân nên ra về cũng không nhịn được ngoái đầu lại nhìn.
Nhưng đến lúc Phong Thế Quân ngỏ ý làm quen thì biểu hiện của Kiều Lệ Doanh lại xoay chuyển 360 độ, tỏ vẻ chán ghét, bất đắc dĩ lắm mới phải nhìn anh và nói chuyện cùng anh.
Phong Thế Quân đột nhiên cảm thấy tổn thương sâu sắc, anh sống hai mươi mấy năm trên đời cũng chưa từng bị phụ nữ đả kích nghiêm trọng như thể này.
Phong Thế Quân càng nghi ngờ hơn có phải gần đây vì quá chú tâm vào công việc mà nhan sắc của anh đã đi xuống rồi không? Nếu không với mị lực này, với tuấn nhan cao lãng cuốn hút này, làm sao có phụ nữ nào không đổ gục trước anh chứ? Trừ phi anh thực sự muốn làm cho người ta ghét mình, như là Hạ tiểu thư khi nãy...
Ồ, trọng điểm chính là Hạ tiểu thư ư? "Em nói tôi đối xử tồi tệ với phụ nữ, ý em là...
Hạ tiểu thư?"
"Còn không phải nữa sao"
Kiều Lệ Doanh thấp giọng đáp lại, sau đó cô nhìn thấy chiếc taxi đang tới gần.
Cô nhanh chân chạy ra ngoài đưa tay muốn đón, nhưng rồi hy vọng vừa chớm nở đã sớm vụt tắt, taxi có khách, cứ thế mà đi lướt qua cô.
Kiều Lệ Doanh thất vọng để thở hắt ra một hơi, vẻ mặt u sầu như thế ai đó cướp mất số gạo nhà cô vậy.
Phong Thế Quân buồn cười đi tới gần Kiều Lệ Doanh, anh nghiêng mặt nhìn cô, càng tiếp xúc nhiều càng thấy Kiều Lệ Doanh thật thú vị.
Thì ra khi nãy Kiều Lệ Doanh quay đầu lại nhìn anh, không phải là bị thu hút bởi nhan sắc trời phú của Phong Thế Quân, mà là vì cô khó chịu khi anh đổi xử với Hạ Giai Phương như thể.
"Đón xe nãy giờ không được, chỉ bằng tôi chở em về nhé."
Nhìn thấy cơ thể mảnh mai của Kiều Lệ Doanh phơi ra trong gió sương, Phong Thế Quân cũng không nỡ để cô đứng đây chịu lạnh.
Anh cởi áo vest ngoài khoác lên vai cô: "Xe tôi ở đẳng kia"
"Tôi không đi với anh...
Kiều Lệ Doanh muốn trả lại áo vest cho Phong Thế Quân, nhưng anh vẫn kiên trì khoác nó lên vai cô.
"Mặc vào đi, sẽ cảm lạnh đấy"
"Em không muốn làm quen với tôi cũng không sao, nhưng đừng để bản thân mình chịu thiệt.
Em xem, ngoài trời gió lạnh như thể, em đứng nãy giờ cũng không có xe đưa về, hay là em để tôi chở đi, cứ xem như là đi taxi vậy"