Mà nói chi cho xa, cả chuyện nấu cơm cũng là Kiều Lệ Doanh nấu, rửa bát cũng là cô rửa, Dương Ái Mỹ... hoàn toàn không thể nhờ làm những việc này được.
Cơm nước dọn dẹp xong xuôi, Kiều Lệ Doanh bó gối ngồi trên ghế sofa xem phim. Dương Ái Mỹ cũng sà xuống ngồi chung, cô nàng chu miệng, bắt đầu mồm mép: “Doanh Doanh đáng yêu, ngày mai 5 giờ chiều cậu rảnh không?” “Hửm?” Kiều Lệ Doanh liếc mắt nhìn, hỏi lại: “Ngày mai xem mắt rồi à?” “Đúng rồi nha, ngày mai đã xem mắt rồi đó. Mẹ tớ đã kiếm được một thiếu gia nhà giàu, có sắc có tài luôn, đang là CEO của tập đoàn Sở thị” “Ừm... Kiều Lệ Doanh gật gù, cũng không quá quan tâm.
Người xem mắt rõ ràng là Kiều Lệ Doanh, vậy mà cô chẳng quan tâm tí nào, chẳng bù cho
Dương Ái Mỹ giờ đây đang xoắn xuýt lên. “Cậu xem, profile của người ta nè” Dương Ái Mỹ kéo kéo tay Kiều Lệ Doanh, đưa điện thoại đến trước mặt cô, muốn có quan tâm.
Nhưng lực chú ý của Kiều Lệ Doanh lại dồn hết vào Tivi, Kiều Lệ Doanh thở dài đẩy tay Dương Ái Mỹ: “Cậu gửi email cho tớ đi, một lát đi ngủ tớ sẽ xem” “Hừ... sao cậu chẳng để tâm gì hết, ngày mai đi xem mắt rồi mà giờ đến thông tin của người ta, cậu còn không thèm nắm bắt. Đến quần áo cũng không thèm chuẩn bị”
Đang trách móc giữa chừng, đột nhiên Dương Ái Mỹ nhớ ra: “Mà quên mất, tủ quần áo của cậu..” Dương Ái Mỹ ngập ngừng chưa nói hết câu thì lại ùa vào trong phòng Kiều Lệ Doanh lục
loi.
Căn hộ này vừa nhỏ vừa hẹp, phòng của Kiều Lệ Doanh chỉ để được cái giường nhỏ cùng một tủ quần áo bé tí, chẳng đựng được bao nhiêu đồ. Dương Ái Mỹ mở tủ quần áo ra ngó quanh, sau cùng chỉ có thể thở dài bất mãn, nhìn ra cửa phòng, hướng về phía sofa đằng kia quở trách Kiều Lệ Doanh: “Doanh Doanh! Sao tủ quần áo của cậu chẳng có bộ nào để mặc đi xem mắt được vậy”. Kiều Lệ Doanh không để ý phất tay, cô vẫn dán mắt vào Tivi: “Có gì mà không thể mặc đi
xem mắt được? Quần tây cùng áo sơ mi, rất thanh lịch còn gì?”
“Đi xem mắt mà mặc đồ như thế này à?” Dương Ái Mỹ đưa tay đỡ trán, thở dài chán nản: “Không thể được, không thể nào mà cứng ngắc như thế được.”
Dương Ái Mỹ suy tính trong đầu, sau đó chạy ra phòng khách kéo tay Kiều Lệ Doanh: “Ngày mai cậu sang nhà tớ đi, tớ trang điểm giúp cậu, còn có phải thử váy nữa” “Thử váy cái gì?”
“Thì thử váy để đi xem mắt đó” Dương Ái Mỹ không đợi Kiều Lệ Doanh có đồng ý hay không, cô quyết định thay luôn cho
bạn thân.
“Thế nha, chúng ta quyết định vậy đi. Ngày mai tớ tới đón cậu, giờ thì tớ về đây, hihi. Bye bye bé yêu” Nói một tràng không cho ai chen vào, Dương Ái Mỹ chạy lại hôn lên gò má Kiều Lệ Doanh một cái, rồi ra về. Kiều Lệ Doanh ôm một bên má, vẫy tay với Dương Ái Mỹ: “Về cẩn thận nhé bé cưng” “Ừm ừm, moa!” Dương Ái Mỹ mi gió, sau đó khuất ngay sau cánh cửa nhỏ. Kiều Lệ Doanh thấy Dương Ái Mỹ ra về thì cô cũng không xem phim nữa, tắt Tivi xong, cô về phòng nghỉ ngơi.
Kiều Lệ Doanh đặt lưng trên giường thì thỏa mãn duỗi người, cả ngày cô đã mệt mỏi, bây giờ chỉ muốn ngủ mà thôi. Nhưng mà Kiều Lệ Doanh lại không ngủ được, nằm một chút thì liền bật người dậy, bắt đầu mở laptop, chuẩn bị chiến đấu.
Đây được xem là nguồn thu nhập chính của cô trong những ngày thất nghiệp ở nhà. Kiều Lệ Doanh viết lách trên mạng, thu về cũng kha khá tiền nhuận bút, ngày trước là vì đam mê, còn bây giờ đam mê này đã giúp cô có thể trang trải cuộc sống. Và vì tiền nhuận bút cũng không quá nhiều, nên cuộc sống của Kiều Lệ Doanh có chút khó
khăn.
Kiều Lệ Doanh gõ chữ liên tục, mười đầu ngón tay được cắt sát linh hoạt lả lướt trên bàn phím. Khác với những cô gái khác, Kiều Lệ Doanh không để móng tay dài, cũng không có thói quen dưỡng da mặt bằng các loại mỹ phẩm, hay là shopping hàng tuần.
Móng tay luôn được cắt sát, chẳng khi nào đi làm nail. Tay của các cô nàng khác không đỏ thì cũng vàng, còn Kiều Lệ Doanh quanh năm chỉ dùng nước dưỡng móng thông thường đã là hay lắm rồi.
Da mặt thì chỉ dùng sữa rửa mặt mà rửa mỗi tối, nếu không phải cô có thói quen ăn uống
điều độ, thích ăn rau và uống nước trái cây, thì người ta còn tưởng cô đổ tiền vào những mỹ phẩm cao cấp mới dưỡng ra được làn da trắng sáng như thế.
Kiều Lệ Doanh thì càng không có khả năng shopping, con người theo trường phái tiết kiệm như cô, cả đời cũng không bỏ tiền phung phí.
Tâm hơn nửa tiếng sau Kiều Lệ Doanh cũng xong việc, cô vươn vai, miệng cũng ngáp ngắn ngáp dài. Rồi đột nhiên một giọt nước không rõ từ đâu rơi trên vầng trán cao của cô. Kiều Lệ Doanh
mở to mắt, cuối cùng phát hiện ra... trần nhà mình bị dột. “Ôi trời.” Kiều Lệ Doanh bất giác than thở một tiếng. Còn định trách móc sao mà số mình khổ thế thì mới nhớ ra, đây chính là cô tự làm tự chịu.
Căn nhà này có chút nhỏ, lại nằm sâu trong ngõ cụt, thường xuyên bị dột nước chảy vào trong phòng. Nếu không phải vì tiền nhà rẻ bèo, thì cô đã không dọn vào đây ở rồi... Bây giờ dột nước vào cũng không thể trách ai, là do cô ham rẻ thì chịu thôi.