• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giấc ngủ không quá dài cũng không quá ngắn thực sự đã khiến cho Kiều Lệ Doanh kiệt sức dần trở nên tỉnh táo và lấy lại được tinh thần.

Đã lâu lắm rồi Kiều Lệ Doanh không ngủ ngon đến như vậy.

Kiều Lệ Doanh không nhớ đã bao lâu rồi cô không thể lên giường ngủ sớm trước 12 giờ đêm nữa.

Ngày nào cũng có hàng tá công việc lớn nhỏ chờ cô xử lý, những bản thảo ngổn ngang chồng chất, kiếm kế sinh nhai qua ngày thực sự là một việc quá gian nan đổi với một người kém ăn nói như cô.

Ở nơi này, không có gia đình ở sau lưng ủng hộ hậu thuẫn, mà Kiều Lệ Doanh lại không có tài ăn nói, kém duyên với công việc văn phòng.

Vậy nên cô phải chật vật nỗ lực trong việc viết lách tại nhà.

Đây chính là nguồn sống của cô, không có công việc này thì cuộc sống của Kiều Lệ Doanh khẳng định sẽ rơi vào bế tắc.

Kiều Lệ Doanh mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, cô thiếp đi từ lúc nào cũng không hay nữa.

Trước mất là con hẻm quen thuộc dẫn vào căn nhà nhỏ của Kiều Lệ Doanh, cô vừa tỉnh dậy, hai mắt lem nhem nhìn ra bên ngoài xe.

Một giấc ngủ này thực sự khiến cho Kiều Lệ Doanh thỏa mãn, cô đưa tay chặn lại cái ngáp dài của mình, trong đầu trống rỗng không nghĩ được gì vì vẫn còn muốn ngủ thêm.

Cô nghiêng mặt vào trong xe, trong mơ màng nhìn thấy gương mặt nam tính tỉ lệ vàng của người đàn ông kia đang dán sát bên mình.

"Oái!"

Tiếng la thất thanh của Kiều Lệ Doanh làm cho động tác của Phong Thế Quân chợt khựng lại, anh cũng không rõ chuyện gì, ánh mắt hốt hoảng ngước nhìn cô.

Rồi đổi lại là một cái tát từ phía Kiều Lệ Doanh hướng tới.

Phong Thế Quân sững sờ, sườn má nóng rát khiến cho người đàn ông này không hỏi kinh ngạc.

Đôi con ngươi đen tuyên lạnh ngắt như băng mở to nhìn Kiều Lệ Doanh.

"Anh...

anh làm gì vậy..."

Kiều Lệ Doanh cũng bị ánh mắt sâu thắm không thấy đáy kia làm cho kinh sợ.

Nhưng mà giờ đây cô còn sợ hơn chính là hành động của Phong Thế Quân.

Sao anh ta lại áp sát vào người cô như thế, bàn tay còn đưa tới, như là đang...

chạm gần tới ngực cô.

Kiều Lệ Doanh thực sự hối hận rồi, cô lẽ ra không nên đi cùng xe với người đàn ông lạ mặt này.

Đáng ra Kiều Lệ Doanh nên kiên trì đợi taxi, chứ không phải là quá tự cao về bản thân, nghĩ rằng mình đề phòng thì sẽ không có điều ngoài ý muốn gì xảy ra.

Nhưng Kiều Lệ Doanh sai rồi, cô không kiềm được mệt mỏi mà thiếp đi, vừa tỉnh dậy đã thấy ngay tên đàn ông thối tha kia muốn sàm sỡ cô...

"Em tát tôi?"

Phong Thế Quân dường như vẫn không tin Kiều Lệ Doanh dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn kia tát anh một cái.

Trần đời này, đến cả mẹ của Phong Thế Quân cũng chưa từng đánh anh, vậy mà Kiều Lệ Doanh lại...

"Anh- anh muốn sàm sỡ tôi"

Kiều Lệ Doanh run sợ nói đến lắp bắp.

Cũng phải thôi, phận nữ nhi như cô đây, cơ thể mỏng manh yếu đuối, đối mặt với một người đàn ông xa lạ cơ thể cường tráng như vậy, còn có ý định muốn làm việc xấu với cô...

Kiều Lệ Doanh không sợ mới là quái lạ.

"Tôi sàm sỡ em cái gì, tôi làm gì có chứ"

Sườn mặt của Phong Thế Quân cũng không phải quá đau, nhưng anh vẫn còn quá sốc với việc bị phụ nữ tát và mặt mình một cái, còn bị hiểu nhầm quá nghiêm trọng như thế này.

Kiều Lệ Doanh có thể nghĩ anh là kẻ bủn xỉn, vô lại, hành xử với phụ nữ không tốt, điển hình như là người phụ nữ họ Hạ kia, thì không sao đi.

Dù gì khi nãy cũng là Phong Thế Quân tự mình tạo ra một hình tượng quá tồi tệ.

Nhưng giờ đây Kiều Lệ Doanh lại nghi ngờ về đạo đức của Phong Thế Quân thì anh không thể nào hiểu được.

Rõ ràng anh chỉ là đưa tay muốn kéo lại áo vest giúp cô mà thôi, một hành động không có bất kỳ một ý nghĩa đen tối nào cả.

"Anh đừng nói dối...

tên xấu xa"

Kiều Lệ Doanh vừa mơ màng tỉnh dậy đã gặp ngay chuyện này, thực sự khiển cho cô sang chấn tâm lý mà.

Cô mắng Phong Thế Quân đã đời, mà thực ra vì quá hoảng sợ nên cô chỉ mắng bừa mấy câu cho đỡ sợ, sau đó thì quay đầu mở cửa xe muốn chạy trốn.

Không may, Phong Thế Quân bị mảng bị chửi nên không vui, làm sao có thể dễ dàng để cho Kiều Lệ Doanh mảng đã thì ra về chứ.

Anh nhanh tay khóa cửa xe, cũng ép sát cô vào cửa, gương mặt người đàn ông phóng đại trước tâm nhìn của Kiều Lệ Doanh.

Cô còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên mặt mình, khiến cho lông tơ trên người Kiều Lệ Doanh cơ hồ dựng hết cả lên.

"Anh lại muốn làm gì"

Kiều Lệ Doanh ánh mắt dè chừng nhìn Phong Thế Quân, cô đưa tay trước ngực, che chắn hơi da thịt đẫy đà đầy sức quyến rũ của chính mình.

Phong Thế Quân bật cười trước hành động ngốc nghếch của Kiều Lệ Doanh.

Nhưng vì bảo vệ cho đạo đức làm người của mình, Phong Thế Quân lạnh giọng đáp lời.

"Nói em biết, em nên nhớ kĩ cho tôi.

Thứ nhất, tôi không sàm sỡ em, đạo đức của tôi không tôi tệ như cái cách mà em đã nghĩ.

Thứ hai, tôi là đang giúp đỡ em, kéo áo vest giúp em, sợ em chịu lạnh."

*.."

Kiều Lệ Doanh vẫn không tin tưởng nổi, cô giương mắt nhìn Phong Thế Quân chằm chẳm, muốn nhìn xem người đàn ông kia có phải đang gian dối hay không.

"Tôi làm sao tin anh được chứ...

Một người vô lại như anh, sao mà...

Nói đoạn Kiều Lệ Doanh liền im bặt không dám tiếp tục, cô chợt nghĩ đến bây giờ mình còn đang mắc kẹt trên xe, nếu như chọc đến cái tên vô lại này thực sự điên lên, thì người thiệt thòi chỉ có thể là cô.

Phong Thế Quân lại bị mắng cho là tên vô lại, cơn tức giận dâng lên ngày một cao, càng khiến anh muốn trêu chọc cô gái đầy thú vị này hơn.

Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhuốm đầy sự gian manh rất khó tả.

"Được, em nói tôi vô lại chứ gì.

Vậy kẻ vô lại như tôi càng không cho em xuống xe"

Kiều Lệ Doanh bị khóa chặt trong vòng tay của Phong Thế Quân, lưng cô áp sát vào cửa xe, bị người đàn ông kia giữ trên xe không cho trốn.

"Không, không hề vô lại...

Là tôi lỡ lời, tôi không hề, không hề có ý đó.."

Kiều Lệ Doanh sớm biết được Phong Thế Quân sẽ không dễ dàng gì tha cho cô kia mà, cô rưng rưng nước mắt, ăn nói vốn không tốt bây giờ lại càng thêm lắp bắp.

"Anh thả tôi đi mà...

tôi sai rồi"

"Không thả"

"Đừng vậy mà..."

"Không thả"

Kiều Lệ Doanh thật lòng hết cách, bình thường cô nói chuyện cũng không ngọt ngào hay khéo léo gì.

Bây giờ trong trường hợp này lại càng mù tịt phương hướng giải quyết.

Cô vẫn giữ nguyên ấn tượng xấu ban đầu về Phong Thế Quân, nên Kiều Lệ Doanh sợ Phong Thế Quân sẽ làm ra chuyện xấu xa, khiển cô kinh hãi đến phát khóc.

Thấy vành mắt của cô đỏ ửng lên và ướt đẫm nước mắt, Phong Thế Quân trong phút chốc liền hối hận.

Anh trước giờ cũng biết phụ nữ luôn là những người mau nước mắt, nhưng Phong Thế Quân không để mắt tới ai cả, nên anh chưa từng cảm thấy mềm lòng như là lúc này bao giờ.

Thế nên anh bị nước mắt của Kiều Lệ Doanh làm cho khủng hoảng tinh thần, miệng lưỡi khô cứng không nói gì được, cuối cùng đành chịu thua, ấn nút cửa xe trực tiếp thả Kiều Lệ Doanh đi.

*..

Kiều Lệ Doanh hai mắt mở to nhìn Phong Thế Quân, rồi cô nhanh chân chạy thoát khỏi xe, không muốn thêm một phút một giây nào ở cạnh tên đàn ông vô lại này nữa.

Vừa chạy Kiều Lệ Doanh vừa thở phào nhẹ nhõm, hàng mi ẩm ướt nước mắt kia cũng nhanh chóng được lau khô.

Kiều Lệ Doanh thầm nghĩ cũng may là cô tỉnh dậy kịp lúc, nếu không đã bị Phong Thế Quân sàm sỡ rồi, sau sự việc ngày hôm nay cô nhất định sẽ không đi cùng bất kỳ người đàn ông xa lạ nào nữa, cũng không dám tự tin mình đủ khả năng bảo vệ bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK