Thấm thoắt, một Kiều Lệ Doanh nhút nhát, không có duyên với công việc văn phòng cuối cùng cũng thông qua phỏng vấn.
Sau khi hai thư ký cấp cao là Phương Nhiễm và Lục Mai đào tạo thì Kiều Lệ Doanh cũng được phát cho thẻ nhân viên thân thánh, vé thông hành trên mọi mặt trận công ty.
Kiều Lệ Doanh ngẩn người ngồi trước máy tính, cô cầm trên tay thẻ nhân viên đang đeo trên cổ mình.
Ơn trời...
cô không phải đang mơ, quả thực là đậu phỏng vấn, trở thành thư ký của Phong tổng giám đốc rồi đây này.
Bàn làm việc của Kiều Lệ Doanh nắm đối diện với phòng của tổng giám đốc Phong thị, bởi vì cô là thư ký riêng nên đặt cách ở gần nhất với Phong tổng.
Đối diện là cửa kính sáng bóng, rèm cửa không đóng, Kiều Lệ Doanh chỉ cần nâng mắt một chút là thấy ngay hình bóng của ông chủ đang chuyên chú làm việc.
Thời gian hai tuần làm việc tuy có chút khó khăn nhưng Kiều Lệ Doanh đã sớm quen dần với nhịp độ hối hả này.
Phong Thế Quân cần cái gì, muốn cái gì, giờ đây chỉ cân nâng mắt một chút là Kiều Lệ Doanh đã hiểu được, cũng cố hết sức để đáp ứng.
Cô ghi nhớ rõ giờ nào thì ông chủ tới công ty, mấy giờ thì ông chủ sẽ uống cà phê, cà phê là dùng loại nào, liều lượng nước đổ vào ra sao.
Uống trà thì thích trà Long Tỉnh, giữa giờ chiều làm việc đói bụng sẽ ăn một chút bánh bích quy ít đường...
Trong hai tuần này, cô đồn hết mọi lực chú ý vào người Phong Thế Quân, nỗ lực hết sức mình làm việc, không dám để sai sót.
"Này, thư ký Kiều"
Kiều Lệ Doanh đang gõ văn bản thì nghe tiếng gọi, cô ngẩng mặt nhìn người kia thì mới nhận ra đây là đồng nghiệp ở phòng ngoài.
Cô nàng kia họ Hà, lúc Lục Mai gọi cô vào giới thiệu với mọi người, cô đã ghi nhớ hết tên và mặt của mỗi người, không dám để sai sót.
Thư ký cần phải có trí nhớ tốt, Kiều Lệ Doanh cũng nhân đây muốn rèn luyện trí nhớ của mình.
"Chào chị, chị cần gì ạ?"
Kiều Lệ Doanh hiên lành nở nụ cười xã giao, chờ đợi cô gái kia trả lời.
Cô nàng kia hơi khó chịu nhìn Kiều Lệ Doanh, nhướn mày.
"Không nhớ tôi tên gì à, chào chị...người nọ nhái giọng: "Chị nào mà chào?"
Kiều Lệ Doanh bị nạt vào mặt cũng không dám nói gì, chỉ cười hiền, lại nhìn vào máy tính gõ thêm máy chữ.
"Chị cần gì sao?"
"Hừ, cô kiếm file giúp tôi đi"
Cô gái nọ đanh đá ra lệnh, đây chính là hiện thực cuộc sống, ma cũ ăn hiếp ma mới...
nhân viên mới nào mà chẳng trải qua chứ.
Kiều Lệ Doanh cũng không phản kháng nhiều, hỏi lại cô ta: "Cụ thể chị cần là gì, em giúp chị tìm"
Từ nhỏ Kiều Lệ Doanh đã bị các bạn trong cô nhi viện ăn hiếp, đến lúc đi học cũng bị học sinh cùng lớp đến khác lớp bắt nạt, khó tránh khỏi đi làm cũng bị đồng nghiệp đè đầu cưỡi cổ.
Kiều Lệ Doanh ngoan ngoãn nghe yêu cầu của đồng nghiệp, sau đó cũng ngoan ngoãn kiếm file giúp cho cô nàng kia.
Nhưng mọi chuyện lại chẳng dừng ở đó, không chỉ một con ma cũ ăn hiếp Kiều Lệ Doanh, mà còn có cả hàng trăm hàng vạn con ma cũ khác muốn bắt nạt con ma mới là Kiều Lệ Doanh.
Hết tìm file cho người này rồi lại kiếm số liệu cũ cho người khác, cũng may cô lầm lì nhưng mà lại làm việc có hiệu quả, rất nhanh đã làm xong giúp người ta.
Kiều Lệ Doanh không thể từ chối đồng nghiệp, mà cô cũng không phải rảnh rỗi không có gì làm, làm thư ký riêng cho Phong Thế Quân thì lượng công việc sẽ càng nhiều hơn người khác.
Thế nên cô lao đầu vào giúp đỡ đồng nghiệp cho xong, sau khi giao trả công việc thì sẽ trở lại vị trí của mình mà tiếp tục hoàn thành việc của ông chủ giao.
Nhưng cô không ngờ là cô không tránh khỏi cái số con rệp, bị người ta ở sau lưng bàn tán xôn xao, toàn những chuyện không liên quan đến mình.
"Mấy người nói thử xem làm sao mà Kiều Lệ Doanh được đặt cách vào đây làm thư ký riêng cho Phong tổng chứ"
"Nhìn con nhỏ này từ trên xuống dưới quê mùa muốn chết"
"Tụi mình thì nỗ lực thể hiện bản thân, còn người ta thì có người ở sau hậu thuẫn nên mới thảnh thơi ngồi mát ăn bát vàng cơ"
"Hừ...
đi cửa sau, tốt thật đấy"
Kiều Lệ Doanh đứng ở trước cửa phòng sau mà lòng như thắt lại, cảm giác đầy nghẹn trong lồng ngực khiến cô mệt mỏi quá, không chịu nổi.
Cô hoàn toàn không ngờ tới mọi người ở phòng sau lại dùng những từ ngữ nặng nề thế này để nói về cô như thế.
Họ rõ ràng đang muốn cô lập Kiều Lệ Doanh...
Bộ phận thư ký có rất nhiều nhân sự, bọn họ tụ về một phòng họp, còn Kiều Lệ Doanh là thư ký riêng của sếp tổng, nơi làm việc của cô là gần nhất với sếp, ở ngay đối diện phòng tổng giám đốc.
Bây giờ Kiều Lệ Doanh đang mang tài liệu đến phòng sau, nghe bọn nói xấu mình...
cảm giác như phân biệt giai cấp ấy, hệt như cảm giác ngày xưa bị đám bạn ở sau lưng nói xấu rồi bày mưu ăn hiếp.
Nghĩ đến đây thôi đã đủ khiến cho Kiều Lệ Doanh sợ run cả người, cô đứng tần ngần ở trước cửa phòng, rõ ràng là không muốn nhiều chuyện nhưng lại nghe ngóng được quá nhiều thứ chói tai.
"Hay cô ta là người tình của sếp tổng?"
"Ây...nói cũng có lí, nếu không phải người tình thì làm sao lại dễ dàng được nhận vào công ty như thế"
"Nhưng mà con mắt của sếp nhà mình không có tệ, làm sao có thể chọn cô ta cho được"
Kiều Lệ Doanh nắm chặt lấy tập tài liệu, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô muốn nhanh chóng rời đi khỏi nơi này, không muốn tiếp tục phải nghe những lời quá quắc này nữa.
Nhưng phía sau lại có người đến, bàn tay người kia nhẹ nhàng ấn lấy vai Kiều Lệ Doanh, lúc cô nghiêng mặt sang liền thấy ngay là thư ký Lục! "Chị...
Kiều Lệ Doanh nhỏ giọng gọi.
Lục Mai dịu dàng cười với Kiều Lệ Doanh, sau đó kéo Kiều Lệ Doanh vào trong phòng.
Vừa nhìn thấy Lục Mai và Kiều Lệ Doanh, những thư ký vừa nãy đã nói xấu cô cũng nhanh chóng im miệng, trên gương mặt mỗi người đều trắng bệch, cắt đến không còn một giọt máu.
Kiều Lệ Doanh vì xấu hổ mà cúi đầu không dám nhìn, chỉ có Lục Mai bên cạnh là đứng về phía cô.
"Giờ làm rảnh rỗi lắm hay sao mà còn nói chuyện nhảm nhí vậy hả"
"Nếu như lượng công việc quá ít, còn có hơi sức đi bàn tán về chuyện của người khác thì tôi sẽ giao thêm việc cho các người làm."
"Muốn so đo tính toán với người khác thì nhìn thử lại mình xem đã đạt được cái thành tựu gì chưa đã"
Lục Mai không kiêng dè bất kỳ một ai, thẳng thắn tạt hết mấy gáo nước lạnh vào đám người không xem ai ra gì kia.
Chị vỗ vai Kiều Lệ Doanh, an ủi cô: "Cô gái nhỏ, em cần hỏi cái gì hay sao, sao lại tới phòng sau"
Kiều Lệ Doanh như choàng tỉnh khỏi mộng, cô nhìn Lục Mai bảng ánh mắt đầy bối rối.
"Cái này...tài liệu mà anh kia cần.."
Kiều Lệ Doanh nói ấp úng không ra thành câu, cô gọi là "anh kia"cũng vì không muốn chỉ rõ ra ai là "rna cũ"đã ăn hiếp cô.
Lục Mai cầm lấy tập tài liệu trên tay Kiều Lệ Doanh, đập cái bốp lên bàn, sau đó liếc mắt nhìn đám nhân viên nhỏ nhoi lạm quyền.
"Làm một nhân viên nhỏ nhoi mà cũng dám lạm quyền ăn hiếp người mới.
Các người nghĩ các người xứng đáng ngồi trong văn phòng này sao? Người nào nhờ vả thì lên đây nhận tài liệu vẽ, nhanh lên!"
Các nhân viên trong văn phòng không ai dám thở mạnh, gương mặt thất kinh hồn vía in tạc trên gương mặt.
Mọi người im lặng hứng chịu cơn thịnh nộ của thư ký cấp cao Lục Mai, tuy rằng không ai nói với ai câu nào, nhưng trong lòng mọi người đều đang ngầm ghi thù Kiều Lệ Doanh thêm một chút.
Quả nhiên là có hậu thuẫn kia mà, Kiều Lệ Doanh nhìn đần ngốc ra như thế nhưng vốn dĩ là kẻ có tâm cơ - đa số mọi người đều sẽ nghĩ thế này.