Cái cách mà Kiều Lệ Doanh nói chuyện với anh vẫn luôn xa cách như lúc ban đầu, hoàn toàn không có tiến triển gì khác. Rõ ràng Sở Khải Phong đã tìm đủ cách lôi kéo sự chú ý của cô gái này, nhưng có lẽ vẫn là chưa đủ...
RE
“Lúc rảnh rỗi Kiều tiểu thư sẽ làm những gì?” Sở Khải Phong cố gắng tìm thêm nội dung trò chuyện, sợ rằng cô gái trước mắt này sẽ chán ghét anh.
Quả thực Kiều Lệ Doanh cao tay, bình thường Sở Khải Phong đối mặt với những cô gái khác, anh không bao giờ cảm thấy ngột ngạt và bối rối như thế này. Kiều Lệ Doanh không cần nghĩ nhiều, cứ theo như sở thích của mình mà nói.
“Lúc rảnh rỗi tôi sẽ nấu ăn.”
“Nấu ăn?” Thanh âm Sở Khải Phong không giấu nổi hiện lên sự ngạc nhiên. Mà ngay cả người đàn ông đang ngồi trên bàn phía trước cũng nhịn không được chú ý lắng
nghe.
“Tôi nấu ăn... thì kỳ lạ lắm sao?” Kiều Lệ Doanh khó hiểu hỏi lại. Cô cũng không hiểu vì sao
Sở Khải Phong lại phản ứng như thế này, chẳng lẽ cô đã nói sai gì sao? “Thứ lỗi, là tôi đã quả hồ đồ rồi” Sở Khải Phong nở nụ cười lịch thiệp, anh nhìn Kiều Lệ Doanh thêm một chút, càng hứng thú với cô hơn: “Chỉ là tôi không ngờ tiểu thư như em lại có
sở thích nấu nướng. Bình thường tôi thấy phụ nữ không thích shopping thì lại đi làm đẹp, ít
khi nào lại yêu thích bếp núc thế này”. Lời nói vừa dứt, vẻ mặt của Kiều Lệ Doanh càng thêm trầm xuống. “Phải, có lẽ tôi hơi khác thường” Cô rũ mi nhìn đĩa beefsteak đang ăn dở, cảm thấy món ăn này thực sự không phù hợp với khẩu vị của cô. ".." Sở Khải Phong cũng không rõ mình đã nói ra câu nào khiến cho Kiều Lệ Doanh không vui, thế nhưng nhìn thấy nét mặt u buồn của cô, anh ta cũng không dám nói nữa. Hai người cứ như thế im lặng dùng bữa, dường như không thể tìm ra được một điểm chung
nào.
Mà ở bàn phía trước, người đàn ông kia vẫn đang chờ người đến. Không rõ khách nhấn mà
anh ta muốn chờ là bạn gái hay là đối tác làm ăn đây, nhưng xem ra người nọ đã cho anh ta
leo cây.
Người đàn ông đưa tay xem đồng hồ, thầm nhẩm tính nãy giờ đã trôi qua cả một tiếng đồng hồ mà nữ nhân kia cũng không thèm tới.
Một người say mê công việc như anh ta, bỏ thời gian ra để đi xem mắt cũng chỉ vì muốn chiều lòng bố mẹ, không nghĩ tới lại bị phụ nữ cho leo cây.
Mãi đến lúc người đàn ông kia không nhịn được muốn gọi phục vụ đến tính tiền, thì phía cửa mới thấp thoáng bóng dáng của một người phụ nữ đi tới. “Xin chào, tôi là Hạ Giai Phương, chính là đối tượng xem mắt của anh”. Nữ nhân kia thật xinh đẹp, mái tóc dài được búi lên cao tinh tế, gương mặt trang điểm tỉ mỉ
khiến đối phương trái tim xao xuyến ngắm nhìn. Có điều với một nam nhân mang trái tim sắc đá như người đàn ông đã bị cho leo cây hơn một tiếng kia, thì nữ nhân này thực phiền phức. “Xin chào, tôi là Phong Thế Quân” Lời giới thiệu cứ như thế ngắn gọn thốt ra, mà Phong Thế Quân cũng không hề đứng lên kéo ghế giúp mỹ nhân. Anh ta cứ ngồi như thế, giương mắt nhìn cô.
Điều này đã làm cho tiểu thư kiêu sa nhà họ Hạ kia ê mặt, cô ta có chút không vui nhìn Phong Thế Quân, muốn dùng ánh mắt và sự im lặng để ép Phong Thế Quân tự mình nhột,
phải đứng lên kéo ghế giúp cô.
Nhưng mà Phong Thế Quân thì không như thế, anh không hề nhột, mà ngược lại còn rất
thản nhiên gọi phục vụ tới xem thực đơn.
Hạ Giai Phương giận đến trên trán cũng nổi gân xanh, cô không ngờ bản thân mình lại bị sỉ nhục như thế này. Nếu đây không phải là con trai của chủ tịch tập đoàn Phong thị, và nếu như gương mặt của người đàn ông này không điển trai thu hút ánh nhìn, chắc hẳn giờ đây cô đã hất một ly nước vào mặt anh ta, sau đó kiêu sa quay đầu bỏ đi rồi!
Phục vụ nhìn thấy được vẻ mặt vừa xanh vừa trắng của nữ nhân kia, người nọ rất thức thời kéo ghế giúp cô: “Mời ngồi”
Hạ Giai Phương xem như đã được người ta đưa thang leo xuống, cô hắng giọng: “Phong tiên sinh đợi đã lâu?” Phong Thế Quân nâng mắt nhìn Hạ Giai Phương đang ngồi phía trước, anh ta chỉ nhếch
môi cười không nói. Sau đó lại quay sang phục vụ bên cạnh.
“Lấy phần này đi”.
Hạ Giai Phương: "..” “Vâng” Phục vụ có chút hoang mang ghi lại món ăn mà khách nhân gọi, sau đó y còn len lén nhìn người phụ nữ đang ngồi ở kia.
Hạ Giai Phương hết lần này tới lần khác bị Phong Thế Quân làm cho ê mặt, cô ta hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận đã lên tới ngang hong.
“Lúc nãy Hạ tiểu thư đã nói gì thế?” Phong Thế Quận bây giờ mới dồn sự chú ý vào Hạ Giai
Phương. Rõ ràng anh đang cố ý chọc tức cô mà.
Hạ Giai Phương cảm thấy mình không nhịn được nữa, nhưng rồi cứ nhìn gương mặt điển trai kia của đối tượng xem mắt, cô rốt cuộc vẫn gắng gượng nhịn xuống cơn tức này. “Tôi hỏi... Phong tiên sinh hẳn là đã đợi rất lâu? Xin lỗi, kẹt đường nên.” “Cũng không đợi lâu lắm đâu, Hạ tiểu thư đừng lo” Phong Thế Quân đột nhiên cắt ngang lời
A.
của Hạ Giai Phương, anh nhếch môi cười, chẳng rõ ý tứ: “Chỉ là đợi cô một tiếng, so với
những nữ nhân khác thì đã sớm hơn nhiều rồi”
Hạ tiểu thư: "..”