Dương Ái Mỹ cũng may là nhanh tay lẹ chân, Kiều Lệ Doanh thảy gói kẹo thế, xém chút là đã đập phải khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi! Dương Ái Mỹ nhăn mũi nhìn bạn thân mình, sau đó lực chú ý đều dồn hết vào trong gói kẹo
kia.
Cha... gói kẹo này bán cũng không rẻ đâu, là hàng nhập từ Mỹ sang, thị trường trong nước cũng ít khi nào có bày bản loại hàng này. Chắc hẳn Kiều Lệ Doanh đã vào một tiệm bán bánh kẹo rất lớn, nên mới mua được gói kẹo giá tiền đắt đỏ như vậy.
Vừa nghĩ tới đắt tiền, hai mắt Dương Ái Mỹ lại sáng trưng lên, liếc nhìn Kiều Lệ Doanh đang đứng trong bếp loay hoay. “Doanh Doanh, cậu trúng số độc đắc đó à?” "Cậu nói linh tinh cái gì vậy, tớ có mua vé số bao giờ đâu.” Nghe được giọng nói trêu ghẹo của Dương Ái Mỹ, Kiều Lệ Doanh chỉ cười cho qua, cũng không có ý đồi co.
Dương Ái Mỹ nghe vậy lại không tin, vừa nói, cô cũng vừa đưa tay xé gói kẹo ra. “Đừng có dối gian. Bằng chứng cho việc cậu trúng số độc đắc rồi tiêu xài hoang phí là đây chứ đâu.” Ý của Dương Ái Mỹ là Kiều Lệ Doanh trúng số rồi xài phí vào gói kẹo. Mà kể ra, gói kẹo này cũng có đáng là bao tiền đối với những người có thu nhập ổn định đâu, cũng là mấy loại quà vặt bánh kẹo nhỏ nhặt, bỏ ra chút tiền mua được mấy gói là bình thường.
Nhưng mà Dương Ái Mỹ hiểu rõ túi tiền của Kiều Lệ Doanh có giới hạn, mà cô lại còn là người mang theo chủ nghĩa xem tiền là sinh mạng, mỗi một đồng bỏ ra nhất định phải có ý nghĩa, chứ không thể tiêu hoang phung phí. Thêm cả Kiều Lệ Doanh thì làm gì thích kẹo ngọt chứ, bỏ tiền vào trong gói kẹo này, chẳng phải là đang ăn xài quá trớn đấy à? Chỉ có thể là vì nhung nhớ người đàn ông mang tên William Phong kia mới có thể khiến cho một Kiều Lệ Doanh lí tính như thế mà bỏ tiền ra tiêu
xài thoải mái thôi.
Thấy Dương Ái Mỹ giương đôi mắt khó hiểu nhìn mình, Kiều Lệ Doanh cũng hơi chột dạ. Cô dọn lên bàn ăn những món còn lại, sau đó lấy ra hai bát, bắt đầu với cơm nóng. Toàn bộ quá trình đều không nói với Dương Ái Mỹ câu nào, rõ ràng là có ý trốn tránh. “Nè Doanh Doanh Dương Ái Mỹ híp mắt lại suy tư: “Không phải là tớ cố ý trêu chọc cậu... nhưng mà cậu thực sự vẫn nhớ về William Phong đấy à?”
Kiều Lệ Doanh đặt bát cơm lên bàn ăn, liếc mắt nhìn Dương Ái Mỹ nhiều chuyện. “Ăn cơm đi, đừng có lo chuyện bao đồng” “Bầy, sao lại gọi là chuyện bao đồng Dương Ái Mỹ không cam lòng cãi lại: “Tớ là đang lo
lắng
O chuyện cưới sinh của cậu đó Doanh Doanh.”
“Ăn đi, ăn đi”. Kiều Lệ Doanh không muốn nghe, cô gắp vào bát của Dương Ái Mỹ món mà bạn thân thích, sau đó thì vội lùa cơm vào miệng. Dương Ái Mỹ cười nhăn nhở, cô cũng gặp lại cho Kiều Lệ Doanh một đũa thức ăn: “Ăn nhiều vào, cậu gầy quá đi” "Sao nghe như cậu là chủ nhà chứ không phải tớ thế?” Kiều Lệ Doanh đưa bát lại gần để tiếp nhận đũa thức ăn, sau đó thì vui vẻ trêu lại Dương Ái Mỹ. Thực ra chỉ cần là không nói về William Phong, cô sẽ rất sẵn lòng nói chuyện.
Nhưng mà Dương Ái Mỹ làm sao có thể nhanh chóng im miệng được, chuyện còn chưa lắng xuống được bao nhiêu thì Dương Ái Mỹ lại nói tiếp: “Vậy chẳng hay sau khi ăn xong, Doanh Doanh của tớ có thể nếu chút cảm nghĩ không?” “Cảm nghĩ gì chứ?” Kiều Lệ Doanh ngơ ngác hỏi lại. Dương Ái Mỹ càng cười lên rạng rỡ: “Thì đương nhiên là cảm nghĩ về William Phong rồi”
Kiều Lệ Doanh cúi đầu ăn cơm, mặc kệ bạn thân đang làm loạn. Lại nữa, lại nữa rồi... lại
nhắc về William Phong...
“Nè Doanh Doanh... nói thật đó, cậu không phải là si tình đến độ vì một người đàn ông mà muốn trở thành bà cô già suốt đời ư” “Cậu nghĩ đi, bên ngoài có biết bao nhiêu đàn ông có tài sắc có tiền bạc theo đuổi cậu, vậy mà cậu chẳng thèm để ý” “William Phong đó thì có là gì so với những người đàn ông ngoài kia chứ.” “Doanh Doanh à, hay là tớ giúp cậu tìm một mối xem mắt nha” Dương Ái Mỹ nói tới nói lui từ nay đến giờ, dường như cũng chỉ đợi để nói ra được lời này. Cô rất muốn hốt nhỏ bạn thân của mình đi xem mắt, sau đó cáp vào một anh đẹp trai giàu có nào đó thì tốt rồi.
Chứ cuộc sống của Kiều Lệ Doanh thực sự buồn tẻ quá đi, đúng chất nữ trạch, chỉ thích chui rúc trong nhà. Nếu không phải tiền nhuận bút không đủ chi trả cho sinh hoạt cá nhân, nhà cửa điện nước, thì có khi Kiều Lệ Doanh cũng không muốn đi kiếm việc bên ngoài như
thể đầu.
Cô có bằng cấp, có thực lực, vậy mà chẳng mấy khi dùng tài năng của mình để kiếm tiền cả. Chủ yếu là Kiều Lệ Doanh ngại phải tiếp xúc với người lạ. Cái tính trạch nữ này của Kiều Lệ Doanh cũng là một trong những nguyên do khiến cô ế tới bây giờ không thể có người yêu.