• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày xưa Kiều Lệ Doanh ngày đêm tính toán chuyện tiền nong, lo lắng không còn ý tưởng gì để viết lách kiếm sống, vì khi ấy viết bản thảo là cách sinh sống qua ngày của cô, là nguồn tiền duy nhất của Kiều Lệ Doanh.

Nhưng từ ngày vào Phong thị, tiền nong đến tháng đã có kế toán lo, cô không còn bận tâm tới chuyện tiền bạc phải quần quật xoay sở nữa.

Có điều bù lại Kiều Lệ Doanh phải lo từ cái ăn đến cái mặc, rồi còn cả tỉ tỉ thứ liên quan đến ông chủ của mình.

Kiều Lệ Doanh không biết các thư ký khác có phải bán sức bán mạng cho ông chủ của mình như cô hay không, nhưng dù sao được nhận vào Phong thị cũng là cơ hội ngàn năm có một của Kiều Lệ Doanh, thể nên cho dù có làm đến chết cô vẫn quyết tâm làm cho bằng được.

Có điều lượng công việc mà Phong Thế Quân đưa ra quá nhiều, một người mới toanh như Kiều Lệ Doanh phải đối mặt với một đống văn bản chữ nhiều như cuốn bách khoa toàn thư lịch sự Thế Giới thì thực sự quá mức kinh khủng.

"Ôi trời...vẫn còn một xấp văn kiện chưa phân loại xong"

Kiều Lệ Doanh nhìn văn kiện chất thành một chồng to ngay bên cạnh thì lạnh đến run người.

"Em gái nhỏ, chưa xong công việc nữa à"

Lục Mai và Phương Nhiễm tan ca, bọn họ định rủ Kiều Lệ Doanh cùng nhau ba người đi spa, nhưng đến nơi mới thấy thì ra cô vẫn còn chưa xong công việc.

"Vâng...

em vẫn còn nhiều thứ chưa làm xong, chắc là tăng ca đến tối thôi"

Kiều Lệ Doanh cười lên ngốc nghếch, bởi vì quá mệt mỏi nên nhìn cô không có chút sức sống nào.

"Ôi trời"

Phương Nhiễm cảm thán một câu, nhìn chồng văn kiện chất cao như núi, rồi lại nhìn vào phòng giám đốc đang kéo rèm ở kia, cô nhún vai.

"Em có chọc giận Phong tổng không vậy"

Lời này đương nhiên Phương Nhiễm không dám nói to, chỉ có thể hạ âm lượng nhỏ nhất có thể mà lén lút.

Kiều Lệ Doanh tròn mắt: "Không ạ..", nói đoạn Kiều Lệ Doanh nghỉ hoặc nhìn Phương Nhiễm, bắt đầu thăm dò.

"Chị nói thể là sao vậy ạ"

Thấy Kiều Lệ Doanh lo sợ đến tái mặt, Phương Nhiễm cũng không dám hù dọa cô, chỉ có thể cười xòa an ủi.

"Không có, chị trêu em thôi."

Nói đoạn Phương Nhiễm đưa tay đo đếm mấy tập văn kiện dày trên bàn của Kiều Lệ Doanh.

Tính ra số lượng công việc này không dành cho một nhân viên mới như Kiều Lệ Doanh làm, mà ngay cả người có kinh nghiệm lâu năm, làm hết đống công việc này cũng phải hết hai đến ba ngày.

Kiều Lệ Doanh nghe Phương Nhiễm nói chỉ trêu ghẹo cô thì cô liền thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may là Phương Nhiễm trêu cô, nếu như thực sự là cô chọc giận Phong Thế Quân, rồi bị anh ta hành cho ra bã thế này, chắc cô chết mất.

"Lượng công việc này ai cũng phải trải qua mà, nên em cố lên nhé Doanh Doanh.

Ban đầu có lẽ không quen, nhưng về sau sẽ ổn hơn thôi."

Lục Mai khẽ cười lên xinh đẹp, chị kéo tay áo của Phương Nhiễm: "Mình đi về thôi nào, để Doanh Doanh có thời gian làm việc, đừng làm phiền em ấy nữa"

Phương Nhiễm bị Lục Mai kéo đi chỉ kịp đưa tay chào tạm biệt Kiều Lệ Doanh.

Đoạn đi ra thang máy, Phương Nhiễm mới quay sang nói với Lục Mai.

"Công việc của Kiều Lệ Doanh không ít, nếu là nhân viên lâu năm cũng phải dùng hai đến ba ngày để giải quyết nha...

Cô nói xem, Phong tổng có phải là.."

Là đang trút giận lên Kiều Lệ Doanh hay không? "Tôi biết chứ"

Lục Mai cười cười, hùa theo Phương Nhiễm mà nói: "Chắc là Phong tổng giao việc nhiều để xem xem năng lực làm việc của em ấy đến đâu thôi, cô đừng lo"

"Tôi cũng mong là vậy"

Phương Nhiễm hơi rầu rĩ, thật ra cô cũng quá rõ thủ đoạn hành người của Phong tổng.

Nên khi nãy thấy công việc mà Kiều Lệ Doanh được phân công phải hoàn thành khiến cho cô không nhịn được lạnh sống lưng.

"Chỉ là tôi sợ Doanh Doanh vừa vào làm, còn trẻ người non dạ, chẳng may chọc đến Phong tổng nổi giận, ngài ấy mới cho em công việc làm đến sống dở chết dở như thể kia."

"Không đâu, cô đừng lo lắng quá.Phong tổng...nhất định sẽ không như vậy."

Lục Mai nói với ngữ điệu thản nhiên, lúc này Lục Mai đã cao hứng đến khóe miệng giương cao đầy đắc ý.

Chắc hẳn không ai biết, lượng công việc mà ngày hôm nay Kiều Lệ Doanh phải xử lý nhiều như vậy, nguyên do cũng là Lục Mai nhúng tay quậy phá.

Lục Mai chỉ đơn giản là bỏ nhỏ với Phong tổng, nói với anh ta rằng Kiều Lệ Doanh vừa vào công ty chưa gì đã gây ra sóng gió, khiến cho các đồng nghiệp khác trong công ty nghĩ rằng Kiều Lệ Doanh là người tình nhỏ sau lưng Phong tổng, nên mới được Phong Thế Quân ưu ái như thế.

Ai làm việc lâu năm trong Phong thị mà còn không biết, Phong Thế Quân ghét nhất chính là vướng phải lùm xùm tình ái.

Thêm cả, Phong Thế Quân ghét nữ nhân bám víu, tìm anh ta làm cành cao để đeo bám...

đương nhiên sau khi nghe được Lục Mai nói thế, Phong Thế Quân phải trút hết giận dữ lên người của Kiều Lệ Doanh rôi.

Ái chài, kể ra cũng tội nghiệp Kiều Lệ Doanh non nớt, cô ta đấu làm sao mà lại Lục Mai cô chứ.

Ban đầu Kiều Lệ Doanh được Phong Thế Quân ưu ái như thế, Lục Mai ganh tị đến đỏ cả mắt.

Nhưng mà lúc nãy khi thấy Phong tống giao một đống việc cho cô ta, thực sự khiến cho Lục Mai vui vẻ.

Vậy xem ra Kiều Lệ Doanh không phải là đối tượng mà Phong Thế Quân thích, bởi vì nếu ngài ấy thích Kiều Lệ Doanh thì sẽ không hành cô ra như thế, Lục Mai bây giờ có thể an tâm rồi.

Đã hơn một tháng kể từ ngày Kiều Lệ Doanh được nhận vào Phong thị, ngày nào cũng có vô vàn công việc chờ Kiều Lệ Doanh xử lí, liên tiếp tăng ca mấy ngày không được về sớm, thực sự khiến cho Kiều Lệ Doanh kiệt sức mà.

Kiều Lệ Doanh còn hoài nghi không biết có phải cô đã thực sự chọc đến Phong tổng hay không? Nếu không phải thì vì sao công việc đổ xuống đầu cô ngày một nhiều như thế này.

Lần trước Lục Mai có nói với cô rằng ai cũng phải làm việc nhiều như cô thôi, khuyên Kiều Lệ Doanh cố gắng lên, nghe vậy mới khiến cô thoáng an tâm và không còn nghĩ là do cô chọc phải Phong tổng.

Nhưng mà...

nếu như ai cũng làm việc nhiều như Kiều Lệ Doanh, vậy thì tại sao chỉ có một mình Kiều Lệ Doanh cô là vật vã làm việc đến giờ này vẫn chưa được về, trong khi những người khác giờ đây sớm cao chạy xa bay.

Là do năng lực làm việc của người ta quá cao, hay là do sức chịu đựng của Kiều Lệ Doanh kém? Cô chẳng rõ nữa...

chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng mà vẫn phải cố gắng gượng.

Trách ai được chứ, là do cô thôi, đều là do Kiều Lệ Doanh tự làm tự chịu.

"Vẫn chưa về sao?"

Vốn còn đang dồn hết tâm trí vào văn kiện, thì Kiều Lệ Doanh bỗng nghe tiếng gọi của Phong tổng.

Cô ngước mắt lên mới thấy Phong Thế Quân đang đứa tựa lưng ở trước cửa phòng giám đốc nhìn cô.

Kiều Lệ Doanh tái mặt, bởi vì tâm lý mấy ngày nay đều căng thẳng lo lắng, nên khi ông chủ gọi tới thì cô chỉ biết xoắn xuýt.

"Phong tổng, ngài gọi tôi"

Bóng dáng mảnh mai đẫy đà của cô gái chợt vụt đứng dậy nhanh như cơn gió, cô nghiêm trang thẳng lưng, một bộ dáng rất là nghiêm túc chờ mệnh lệnh.

Thấy Kiều Lệ Doanh căng thẳng như vậy, Phong Thế Quân cũng không nhịn được cười, anh khoác tay: "Tan làm rồi, không gần gọi tôi là Phong tống""

Kiều Lệ Doanh chậm chạp gật đầu, sau đó còn bồi thêm một câu: "Vâng...

Hai người đứng lặng im nhìn nhau, Phong Thế Quân tan làm cũng không về, cứ thể mà tựa lưng trước cửa phòng nhìn bàn làm việc đang ngổn ngang văn kiện của Kiều Lệ Doanh.

Sếp tổng đang đứng đó, cô có ăn mấy cái gan hùm cũng không dám ngồi xuống, vậy nên Kiều Lệ Doanh phải đành ngốc ngốc đứng đờ người một chỗ nhìn Phong Thế Quân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK