• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời mới vừa hừng sáng, bốn bề còn sót lại những mảng tối đen. Kiều Lệ Doanh vội vã đi trên đường, muốn mau chóng tới nơi phỏng vấn thứ 10 trong tháng này của cô. Đây cũng không rõ đã là lần thứ bao nhiêu cô đi phỏng vấn sau khi tốt nghiệp đại học nữa. Kiều Lệ Doanh năm nay 24 tuổi, tuy rằng tốt nghiệp đã hai năm nhưng vẫn không có một chút kinh nghiệm gì với cuộc sống văn phòng. 

Vì sao à? Vì... cô chưa từng được công ty nào tuyển dụng cả. Thất nghiệp trọn vẹn hai năm, chỉ có thể lên mạng viết lách kiếm tiền nhuận bút sinh sống qua ngày. 

Kiều Lệ Doanh ôm CV phỏng vấn trong lồng ngực, bước chân cô càng thêm vững vàng đi về phía trước. Không ai biết trong lòng Kiều Lệ Doanh lúc này đang hồi hộp đến như thế nào đầu, trông vẻ ngoài của cô tràn ngập tự tin thế kia chứ thật chất tay cô đang run lên đây 

này. 

Bỗng đang đi thì điện thoại trong túi reo lên, Kiều Lệ Doanh chân vẫn bước vội, tay cho vào 

túi áo lấy ra chiếc điện thoại cũ đã ba năm còn chưa thay mới ra mà nghe điện. 

“Mỹ Mỹ? Tớ nghe đây? “Chết tớ rồi Doanh Doanh!” Đầu dây bên kia ầm ầm lên tiếng hét của cô gái trẻ. 

“Hả?” 

Kiều Lệ Doanh nghe tiếng gào khóc trong điện thoại thì giật bắn cả mình, cô nàng đưa điện thoại ra xa khỏi tai, chỉ sợ tiếng thét của Dương Ái Mỹ ở đầu dây bên kia sẽ làm cho cô điếc hết cả tại mất. “Có chuyện gì vậy hả Mỹ Mỹ? Nói tớ nghe, đừng khóc." Kiều Lệ Doanh dù đã hạ âm lượng xuống mức thấp, còn đưa điện thoại ra xa xa tại mình, nhưng cô vẫn cứ nghe văng vẳng tiếng cô bạn thân đang gào lên ầm ỉ. 

Dương Ái Mỹ đang ở nhà vừa la hét vừa trang điểm, cô không thể không khóc than cho số phận: “Tớ ngủ quên mất.” 

“Hả?”. “Hả cái gì mà hả? Tớ phải làm sao đây Doanh Doanh... aaaa! Trễ giờ, trễ giờ mất rồi!” Dương Ái Mỹ vì trễ giờ mà rối loạn cả lên, cô nàng chẳng nói được câu nào ra hồn, chỉ có thể la hét ầmỉmột trận. 

Kiều Lệ Doanh càng nghe Dương Ái Mỹ nói thì càng choáng váng đầu óc, cô trợn tròn mắt. “Mẹ tôi ơi, Dương Ái Mỹ cậu điên rồi!” 

(D) 

“Huhu tớ phải làm sao...?” 

“Sao với chả trăng.” Vốn còn đang vội vã đến công ty, hiện tại khi nghe được tin sét đánh này, Kiều Lệ Doanh cảm thấy chân mình cũng nhũn, đi chẳng nổi nữa. “Cậu điên à, biết hôm nay là ngày phỏng vấn, cậu còn ngủ quên?” 

“Huhu, tớ cũng đâu có muốn vậy đâu.” 

Dương Ái Mỹ trang điểm vội rồi lại thay đồ, cô bạn thân của Kiều Lệ Doanh dùng hết sức bình sinh để chạy nước rút, chỉ sợ nếu còn chậm trễ, thì xem như lần này lại phải an phận ở nhà làm tiểu thư đài cát lắm tiền nhiều của mà chẳng có chút chí tiến thủ nào. Khác biệt so với nhỏ bạn thân, Dương Ái Mỹ không cần phải bươn chải với đời như Kiều Lệ 

Doanh. 

Dương Ải Mỹ là tiểu thư nhà trâm anh thể phiệt, trong nhà có tiền lại có thể, nếu không phải 

cô nàng này một mực muốn ra ngoài kiếm tiền bằng thực lực, thì Dương Ái Mỹ đã sớm vào tập đoàn của bố mình mà làm việc rồi. 

Nhưng nghe thì Dương Ái Mỹ có ý chí thế đấy, chứ mười lần như chục cô nàng này cứ đến lúc phỏng vấn thì không vướng chuyện này cũng đụng chuyện kia. 

Nếu như Kiều Lệ Doanh cần công việc ổn định nên lần nào đi phỏng vấn cũng gấp gáp vội 

vã, thì với Dương Ái Mỹ... lần nào cũng như lần nào, nếu không phải là không đón được taxi 

thì cũng là ngủ quên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang