Phong Thế Quân đã sống trên thương trường bao nhiêu năm, gặp qua biết bao nhiêu con người quỷ kế đa đoan, thủ đoạn quyết liệt.
Thế nhưng anh lại chưa bao giờ thấy người nào ngốc nghếch như Kiều Lệ Doanh vậy.
Anh đứng ở đó nhìn cô bao lâu thì Kiều Lệ Doanh cũng không dám ngồi xuống bấy lâu.
Phong Thế Quân liếc mắt một cái nhìn qua đống văn kiện trên bàn của Kiều Lệ Doanh, xem ra cô chỉ còn vài tập văn kiện nữa là xong việc.
Lượng công việc mà một ngày Phong Thế Quân bắt cô giải quyết nhiều hơn những người bình thường rất nhiều, gặp một nhân viên lâu năm cũng phải làm đến mấy ngày mới xong, thể nên với một người mới như Kiều Lệ Doanh, không tăng ca thì đừng mong có cơ hội về nhà.
"Em không phải làm việc hay sao?"
Phong Thế Quân nhướn mày, ý nói vì sao cô không ngồi xuống.
Kiều Lệ Doanh ngây ngốc nhìn Phong Thế Quân, nhỏ giọng thành thật.
"Phong tổng à, ngài đứng đó...tôi không dám ngồi xuống"
Phong Thế Quân nhíu mày, quả thực là chịu hết nỗi cô: "Tôi đã nói tan làm rồi, không cần gọi tôi là Phong tổng"
Kiều Lệ Doanh nhút nhát cúi đầu: "Vâng...tôi không gọi nữa."
Không gọi thì không gọi, cô đương nhiên không dám làm trái lời của Phong Thế Quân rồi.
Dù sao người ta cũng là ông chủ của cô, đang giữ bát cơm hằng tháng của cô, đã thế vận mệnh hằng ngày có được tan làm về sớm hay không đều là nhờ hết vào Phong Thế Quân cả, cô làm sao dám cãi.
Nhưng mà nếu không gọi là Phong tống, vậy cô nên gọi anh là gì đây nhỉ? "Vậy...tôi gọi ngài là...?"
"Gọi là Thế Quân đi"
Phong Thế Quân tùy tiện nở nụ cười, dường như anh đã rất chờ mong Kiều Lệ Doanh sẽ gọi tên mình.
Kiều Lệ Doanh lạnh rét cả người, nhìn nụ cười của Phong Thế Quân mà lòng cô nôn nao khó tả.
Chẳng trách nhân viên nào cũng cho rằng Phong Thế Quân khó chiều...
anh bảo cô gọi thẳng tên anh ta, Kiều Lệ Doanh làm sao mà dám gọi đây? Ngày hôm đó lúc xem mắt xong ra về Phong Thế Quân cũng đã muốn bắt tay chào hỏi cô, còn nói rõ anh tên là Thế Quân, muốn cô gọi tên anh.
Lần đó bắt tay không bắt được, thì đợi đến phỏng vấn cô bắt buộc phải bắt tay anh.
Lần đó tên cũng không thèm gọi, bây giờ...
đừng nói với Kiều Lệ Doanh là Phong Thế Quân muốn lạm quyền bắt cô gọi tên anh đó nha.
Kiều Lệ Doanh suy nghĩ đến mụ đầu, len lén nhìn Phong Thế Quân, chỉ thấy anh đang dùng ánh mắt lạnh lẽo hệt như mặt hồ đóng băng nhìn mình.
"Hửm?"
Kiều Lệ Doanh vẻ mặt tái nhợt, lại tò mò vô cùng muốn biết Phong Thế Quân muốn cô gọi tên anh để làm gì? Không lẽ chỉ là vì muốn nên mới thể sao, còn lí do nào chính đáng hơn không? Kiều Lệ Doanh càng nghĩ càng không thể có khả năng đấy, có tổng giám đốc nào lại mong muốn thư ký của mình gọi thẳng tên của mình chứ? Nhưng nhìn Phong Thế Quân trông chờ cô gọi tên anh như thế, thì cô càng rối, đành nhắm mắt gọi bừa: "Thế...Thế Quân."
"Ngoan"
Tổng tài đại nhân thoải mái khi được một thư ký gọi thẳng tên mình, chuyện kỳ lạ quái quỷ này nếu kể ra ngoài thì có mấy ai tin chứ? Phong Thế Quân cũng không hiểu sao mình lại thích nghe Kiều Lệ Doanh gọi tên của anh nữa, cũng chẳng hiểu sao anh lại thích trêu ghẹo cô như vậy.
Chỉ là lúc Phong Thế Quân ở trong phòng làm việc, khi giải quyết xong văn kiện thì ngồi tựa lưng ra ghế nghỉ ngơi, anh nhìn qua cửa kính không kéo rèm, thấy cô gái nhỏ kia đang ở bàn thư ký làm việc chăm chỉ thì anh cảm thấy rất vui vẻ, cũng rất thoải mái trong lòng.
Điều này đã khiến cho Phong Thế Quân nhiều ngày nay phải suy nghĩ nặng đầu, thế nên anh nhất quyết định giao thêm việc cho cô làm, để làm rõ hơn cảm xúc trong lòng anh.
Nghe qua có lẽ quái dị, nhưng Phong tổng thích như thế thì đành phải như thế thôi, không thể bắt bẻ được.
Chỉ thấy thương thay cho phận làm nhân viên như Kiều Lệ Doanh thì phải cam chịu làm việc, không dám mở miệng hó hé.
"Em tiếp tục làm việc đi"
Phong Thế Quân bảo Kiều Lệ Doanh ngồi xuống, muốn cô không cần để tâm đến mình.
Kiều Lệ Doanh nghe vậy thì ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn không vội ngồi xuống mà hỏi lại Phong Thế Quân: "Phong tổng.."
nói tới đây nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ như ác ma của Phong Thế Quân, Kiều Lệ Doanh vội vàng sửa: "À không, Thế Quân...
Ngài, ừm không...
là anh, anh về sao ạ?"
Một câu bình thường thôi cũng nói không rõ ràng, Kiều Lệ Doanh lấm lét nhìn Phong Thế Quân, sợ anh nổi giận.
Cũng may mắn là Phong Thế Quân không nổi giận với cô, đã thế anh còn nhìn cô với ánh mắt quá đỗi dịu dàng, làm cho Kiều Lệ Doanh rét run cả người.
"Em cũng về đi"
"Công việc vẫn còn, tôi chưa thể về được..."
Kiều Lệ Doanh ủ rũ nhìn đống văn kiện chưa được kiểm qua số liệu kia, sau đó mới nhớ ra người trước mặt cô là Phong tổng, nên hoảng sợ đổi giọng.
"Nhưng mà tôi sẽ cố gắng hoàn thành để về sớm, vậy nên Phong tổng, à không...
là Thế Quân, anh về cẩn thận ạ.."
Kiều Lệ Doanh không quen gọi ông chủ mình bằng tên, nhưng vì bất đắc dĩ mà cô phải gọi, nên môi lần nói chuyện cứ phải ấp a ấp úng mãi như thế.
Phong Thế Quân nhìn Kiều Lệ Doanh nói dối đầy sơ hở thì bật cười, anh đi tới trước bàn làm việc của cô, đưa tay đóng tập văn kiện: "Đi về thôi, ngày mai làm tiếp "
Kiều Lệ Doanh hai mắt to tròn, hoài nghỉ không biết đây có phải là Phong Thế Quân cho cô được tan làm sớm, để công việc hôm nay cho ngày mai làm hay không? Nhìn thấy hai mắt sáng rực của Kiều Lệ Doanh, dù cô không nói, Phong Thế Quân cũng biết được là cô rất vui.
"Về thôi, Lệ Doanh"
Phong Thế Quân lần nữa khẳng định rõ là anh cho phép cô về sớm.
Hết lần này đến lần khác Kiều Lệ Doanh bị Phong Thế Quân làm cho cứng miệng, anh không những cho cô tan làm sớm, còn gọi thẳng tên của cô.
Cái này có phải...
quá mức thân mật rồi không? Kiều Lệ Doanh chẳng rõ nữa, chỉ cần biết về sớm thì sướng rơn cả người.
Cô toe toét miệng cười, hôn nhiên nhìn anh: "Cảm ơn anh, Thế Quân!"
Trong lòng Kiều Lệ Doanh càng thêm yêu quý ông chủ mình, bởi vì trong mắt một nhân viên ngốc nghếch như cô thì việc được ông chủ cho về sớm là quá tốt.
Mà Kiều Lệ Doanh nào có biết, lẽ ra lượng công việc này phải chia ra tới hai đến ba ngày lận, là Phong Thế Quân trước đó cố tình làm khó cô, giờ thì ban phát chút tình thương! "Chắc là em chưa ăn tối đúng không?"
Phong Thế Quân vẫn chờ đợi Kiều Lệ Doanh dọn dẹp xong mọi thứ thì cùng nhau ra thang máy.
Giống hệt như lần xem mắt trước, bởi vì có ấn tượng tốt với Kiều Lệ Doanh nên Phong Thế Quân rất muốn được làm quen với cô.
Chỉ khác một điều là khi đó Kiều Lệ Doanh là Kiều tiểu thư khó lòng tiếp cận, Phong Thế Quân là Phong tiên sinh vô lại không nên dây vào.
Giờ thì mọi thứ đều bị thay đổi đến chóng mặt.
Kiều tiểu thư nay lại là thư ký Kiều của Phong thị, mà Phong vô lại thì trở thành Phong tổng vạn người si mê.
Kiều Lệ Doanh cảm thấy quả thực trên đời này cái quái quỷ gì cũng có thể xảy ra, chỉ cần chớp mắt một cái, danh phận địa vị cũng thay đổi.
"Tôi vẫn chưa ăn tối"
Kiều Lệ Doanh đáng lẽ là một thư ký thì phải chặn cửa thang máy giúp ông chủ, nào có ngờ đâu Phong Thế Quân đã nhanh tay chặn cửa giúp cô, bảo cô vào thang máy trước.
"Nếu em chưa ăn tối, vậy thì chúng ta cùng nhau đi"