Một đêm không mộng mị khiến cho Kiều Lệ Doanh thức dậy trong trạng thái tươi tỉnh vô cùng.
Đêm qua cô ngủ rất ngon, còn mơ một giấc mộng đẹp.
Cô mơ về những ngày còn ở Mỹ, khi đó Kiều Lệ Doanh trốn trong thư viện tận hưởng những tháng ngày an nhiên tự tại của cô.
Tuy rằng quá khứ không mấy tốt đẹp, mà cuộc sống khi ở Mỹ cũng không vui vẻ quá lâu, nhưng Kiều Lệ Doanh vẫn nhớ lắm thời gian mà cô ngôi trong thư viện đọc sách, chỉ cần chú tâm đến những trang sách là được, không cần bận lòng đến thế giới ngoài kia.
Đêm qua cô hoàn toàn không mơ về William Phong, trong giấc mộng tươi đẹp của cô, William Phong như hoàn toàn bốc hơi vậy, không nhìn thấy chút bóng dáng thân quen nào từ anh.
Ngày còn ở Mỹ, mỗi khi ở cạnh William Phong đều là những khoảng thời gian vui vẻ nhất của Kiều Lệ Doanh.
Suốt năm năm nay, có đôi khi Kiều Lệ Doanh sẽ lại mơ về William Phong, mơ về những thời gian vui vẻ khi được ở cạnh anh, mơ về đoạn thời gian...
mà cô hết lòng trao cho chàng trai đó trái tim ấm nóng thuần khiết của một thiếu nữ lần đầu biết yêu.
Hiếm khi thấy Kiều Lệ Doanh mơ về quá khứ mà không có sự xuất hiện của William Phong, dường như trong một vài thời điểm nhất định, hồi ức về quá khứ cũng nên chậm rãi khép lại theo cái cách mà thời gian trôi đi.
Những kỉ niệm về tình yêu đầu nhất định vẫn còn đó, nhưng theo dân qua năm tháng, bởi vì tình cảm nhỏ bé này trong tim Kiều Lệ Doanh được chôn giấu quá kỹ càng, thế nên khi không được người khác biết đến, chậm dần biến đổi mà phai nhạt.
Kiều Lệ Doanh tỉnh giấc khỏi cơn mộng, hai mắt sáng trong tươi tỉnh nhìn lên trần nhà, cô ngồi bật dậy, vươn vai một cái, cứ thế bắt đầu một ngày mới.
Bây giờ ngoài trời vẫn còn chưa sáng hắn, mỗi ngày Kiều Lệ Doanh đều là tâm giờ này đã dậy rồi.
Cô vẫn như mọi hôm tự mình chuẩn bị bữa trưa mang theo đi làm, nhưng mà hôm nay thì khác một chút, Kiều Lệ Doanh còn phải làm thêm một phần ăn trưa cho Phong tổng nữa.
"Rốt cuộc thì anh ta có phải ông chủ tốt thật không vậy.."
Kiều Lệ Doanh ở trong bếp nấu nướng thì tự mình lẩm bẩm trách móc ông chủ của cô.
Ban đầu Kiều Lệ Doanh cho rằng Phong Thế Quân là một ông chủ công tư phân minh, không có chuyện anh ta lấy việc công mà trả thù tư.
Vậy mà nào có ngờ, lâu lâu Phong Thế Quân cũng chọt vào vài câu để trêu ghẹo cô ngày hôm đó đã đánh và mảng anh ta.
Đến hôm qua còn lợi dụng cái chức danh tổng tài, bắt cô phải chuẩn bị cơm trưa cho anh ta nữa.
Đúng là ông chủ xấu xa mài Kiều Lệ Doanh đổi với việc nấu cơm cho người khác cũng không làm khó cô được, dù sao cô cũng phải tự chuẩn bị cơm trưa cho mình mỗi ngày, nấu thêm một phần cho Phong tổng giám đốc cũng không có gì.
Nhưng cái cô lo lảng là anh ta cứ ghi thù mãi như thế, về sau nhất định sẽ hành cô cho ra bã, chứ không phải chỉ đơn giản là sai bảo nấu cơm trưa! "Cụp, cụp"
- tiếng dao thái xắn xuống tấm thớt gỗ vang lên từng tiếng bắt tai.
Kiều Lệ Doanh nấu ăn rất thích nghe những thanh âm như thế này.
Cô cảm thấy việc nấu ăn rất vui, cũng rất bổ ích nữa.
Bình thường cô dùng việc nấu ăn để xả stress, cũng như để tận hưởng cuộc sống.
Sau đó thì cô thích nhìn gương mặt rạng rỡ của người thưởng thức và sự khen ngợi của họ khi ăn những món mà Kiều Lệ Doanh nấu.
Giống như Dương Ái Mỹ vậy, Dương Ái Mỹ rất hay khen món ăn mà Kiều Lệ Doanh nấu.
Lần này Kiều Lệ Doanh nấu ăn cho Phong tổng giám đốc, không biết anh có thích những món cô làm hay không nhỉ? Kiều Lệ Doanh không đoán trước được, mà cô cũng không dám đoán mò.
Phong Thế Quân khó tính, điều này Kiều Lệ Doanh rõ biết, đã làm thư ký của anh được hơn một tháng nay, Kiều Lệ Doanh đương nhiên hiểu rõ muốn chiều lòng ông chủ này khó đến mức nào.
Cơm nước đã nấu xong xuôi, Kiều Lệ Doanh cẩn thận cho vào hai hộp cơm giữ nhiệt, đặt vào chiếc túi đựng xinh xinh rồi mang đi làm.
Hôm nay cô nấu cơm rất kỳ công, hộp cơm của Kiều Lệ Doanh thì bình thường như bao ngày, nhưng ngược lại hộp cơm của Phong Thế Quân thì cầu kỳ hơn rất nhiều.
Kiều Lệ Doanh tiết kiệm là bản năng, bữa ăn nào của cô cũng đơn giản hết, trừ phi những ngày mà Kiều Lệ Doanh muốn ăn mừng chuyện gì đó thì cô mới phá lệ nấu cầu kỳ mà thôi.
Nhưng bữa trưa này là của Phong Thế Quân, cô làm sao dám để cho tổng giám đốc của mình ăn uống sơ sài, vậy nên tất nhiên sẽ có sự khác biệt giữa hai phân cơm trưa rồi.
Kiều Lệ Doanh trong lòng thấp thỏm đi đến công ty, trên tay là hai hộp cơm trưa mà cô đã làm.
Mọi hôm Kiều Lệ Doanh đến công ty rất sớm, lúc nào cũng chỉ có một mình cô chứ chẳng ai lại đi làm sớm như thế này.
Hôm nay không hiểu Kiều Lệ Doanh lại gặp cái vận xui gì mà cô vừa vào thang máy, chưa kịp ấn nút lên tầng trên thì đã thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn của vị tổng tài nọ.
"Phong tổng.."
Kiều Lệ Doanh bất giác lên tiếng, trong tiếng gọi nhẹ hệt như muỗi kêu kia còn mang theo chút ai oán.
Phong Thế Quân nhìn thấy Kiều Lệ Doanh cũng không cảm thấy kì lạ, anh luôn biết Kiều Lệ Doanh đi làm rất sớm, vả lại hôm nay Phong Thế Quân cố tình đi sớm cũng vì muốn gặp Kiều Lệ Doanh.
"Thư ký Kiều"
Phong Thế Quân trầm giọng đáp lời.
Ánh mắt của anh liếc tới cái túi đựng hộp cơm giữ nhiệt trên tay Kiều Lệ Doanh, đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch lên: "Cơm trưa mà em làm sao?"
"Ô.."
Kiều Lệ Doanh ngơ ngẩn nhìn hộp cơm của mình, sau đó cười ngốc với Phong tổng: "Vâng...
cơm trưa của ngài!"
Phong Thế Quân rất mãn nguyện mà nhếch môi cười, tuy nhiên anh không nói gì nữa, cứ thế hai người lặng lẽ chờ thang máy lên tới tầng trên.
Công việc mỗi ngày vẫn nhiều như bình thường chứ chẳng bớt được chút gì, giờ nghỉ trưa các nhân viên khác tung tăng đi ăn trưa thì Kiều Lệ Doanh vẫn phải ngồi tại chỗ vừa ăn vội cơm vừa làm việc.
Lượng công việc không giảm bớt, huống hồ đêm qua Phong tổng cho cô về sớm, còn mấy tập văn kiện kéo dài đến hôm nay phải làm bù.
"Doanh Doanh, em vẫn phải làm việc sao? Đi ăn trưa cùng các chị đi, công việc thì một lát lại làm tiếp "
Phương Nhiễm vẫn như mọi hôm, kéo tay Lục Mai chạy đến chỗ Kiều Lệ Doanh làm việc để rủ cô nhóc này đi ăn trưa.
Bình thường Phương Nhiễm không thân thiết với các nhân viên khác đến như vậy, nhưng vì đây là Kiều Lệ Doanh - gà cưng mà Phương Nhiễm rất yêu mến, nên mới có chuyện thư ký Phương rủ người mới đi ăn cơm.
"Xin lỗi các chị..."
Kiều Lệ Doanh hơi mếu: "Em vẫn chưa xong nữa, để lát về làm em sợ lại không kịp tiến độ công việc"
Phương Nhiễm thấy Kiều Lệ Doanh vất vả cũng thương cho cô, chị thở dài: "Thương cô gái nhỏ của chị quá.
À, hay là chị mua giúp em phần cơm trưa nha, em muốn ăn cái gì?"
Nghe Phương Nhiễm nói muốn mua cơm trưa giúp cô thì Kiều Lệ Doanh vội khoác tay, nhanh miệng từ chối.
"Thôi ạ, em có mang cơm trưa rồi, chị không cần lo đâu ạ"
Phương Nhiễm đưa tay véo má Kiều Lệ Doanh một cái: "Cô bé này đảm đang quá...
Thôi vậy, chị với Lục Mai đi ăn trưa, em cũng tranh thủ ăn rồi làm tiếp đi nha"
"Vâng, em biết rồi, hai chị ăn trưa ngon miệng"
Kiều Lệ Doanh chào tạm biệt hai người xong thì mới theo thói quen gọi điện đặt món ăn trưa cho Phong tổng giám đốc như mọi ngày, nhưng mãi đến khi ấn nút gọi điện cô mới chợt nhìn qua cái túi đựng hai hộp cơm giữ nhiệt kia.
Chết dở, Kiều Lệ Doanh cô đã chuẩn bị cơm trưa cho tổng tài rôi, vậy mà lại quên béng!