Chỉ tiếc cho Kiều Lệ Doanh, mang theo trái tim thấp thỏm lo sợ, vừa vào được vòng cuối thì lại thông báo dời phỏng vấn... điều này càng làm Kiều Lệ Doanh lo lắng cho tương lai hơn. Đã thế ai ai cũng được nhìn thấy nhan sắc của Phong tổng, chỉ có một mình có là chưa thể thấy.
Này không biết có phải là vô duyên vô phận không? Kiều Lệ Doanh vừa nghĩ tới điều này thì liền tuyệt vọng, cô dự cảm sắp tới mình sẽ lại không đậu phỏng vấn!
“Thế Quân! Thế Quân con đứng yên đó cho mẹ, con đi đâu, con dám bỏ đi không nghe lời
mẹ nói sao?”
Bà Phong mang theo tức giận mà gọi tên con trai mình, bà run run đứng ở bậc cầu thang, được ông Phong đỡ ở bên cạnh mà cũng cảm thấy mình không còn sức để đứng nữa.
Nhưng cho dù mệt như thế nào bà cũng không thể bỏ qua cho đứa con trai này của mình. “Thể Quân con đứng yên đó cho mẹ” bà Phong gào lên tức giận, trên gương mặt hiện rõ vẻ cằn cỗi của thời gian.
“Mẹ à... đừng ép con” Phong Thế Quân bình thường luôn là con ngoan của bố mẹ, chưa bao giờ anh làm gì khiến cho bố mẹ phải phiền lòng. Từ nhỏ học lực của Phong Thế Quân đã hơn người, lớn hơn một chút thì xuất ngoại du học, nhận về được biết bao nhiêu bằng cấp mà người người ngưỡng
mộ.
Nhưng những thứ này ông bà Phong lại không cần, hiện tại người làm cha làm mẹ này chỉ cần Phong Thế Quân mau chóng yên bề lập thất, ổn định cuộc sống thì mới an lòng. “Mẹ ép con..” bà Phong tức giận trừng mắt nhìn con trai: “Con tự nhìn lại mình xem, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không tính chuyện lập gia đình?” Phong phu nhân mang trong mình bệnh tim, bà không thể nổi giận. Nhưng lần nào cũng bị
con trai mình chọc cho tức điên lên.
Ông Phong nhìn thấy vợ mình lao lực thì đỡ bà, miệng khuyên: “Đừng tức giận, bác sĩ đã nói em không được để hao tổn khí lực mà” Bà Phong thở hổn hển nhìn đứa con trai mình vẫn đứng chôn chân ở đằng kia: “Anh nhìn nó đi, nhìn con trai của anh đó! Bao nhiêu tuổi đầu rồi hả, có còn nhỏ nhoi gì đâu, suốt ngày chỉ biết có công việc công việc”.
Ông Phong vuốt lưng VỢ, sợ bà giận đến sinh bệnh. Trước giờ tiếng nói của bà Phong luôn luôn có ảnh hưởng lớn trong nhà, ông bây giờ cũng không muốn phật ý bà, huống hồ gì, VỢ
ông nói đúng. Thằng con nhà này thực sự đã đến tuổi lấy vợ rồi.
“Nghe lời mẹ đi tiểu Quân, con muốn làm mẹ tức chết hay sao?” Phong Thế Quân thở dài nhìn bố mẹ nhà mình: “Con chỉ mới 29 tuổi, có cần phải cưới vợ sớm đến thể hay không?” “Con... con còn dám mở miệng nói mình 29 tuổi?” Bà Phong càng nói càng tức giận, bà ôm tay trước ngực, ánh mắt liếc tới nhìn Phong Thế
Quân: “Năm sau là con 30 tuổi rồi, con nhìn bạn bè con đi, người ta có vợ có con, đã sớm cho bố mẹ có cháu chắt ẵm bồng. Còn con, con thì sao hả Thế Quân” “Thôi nào mình.” ông Phong đỡ vợ xuống cầu thang, dìu bà ngồi vào ghế, cũng không dám nói thêm lời chỉ sợ càng khiến bà nổi giận. “30 tuổi thì còn trẻ trung cái gì nữa, có cô gái tốt nào còn để mắt tới con hay không hả?” Bà Phong nghĩ tới tương lai của con trai mình mà xót xa vô vàn: “Con không nghĩ tới bố mẹ hay sao? Hai chúng ta đã lớn tuổi rồi, còn phải lo lắng cho chuyện tương lai của con hay sao? Mẹ bệnh tim, con biết mà, sao con không lo nghĩ gì cho mẹ thế hả con”
Phong Thế Quân vừa nghe bà Phong nói về chuyện bệnh tình thì có chút nổi giận: “Nhắc con mới nhớ, bố mẹ đã biết con trăm công nghìn việc, còn dùng chuyện giả bệnh ép con về nhà”
"Ôi trời ơi con trai tôi” bà Phong nghe Phong Thể Quân nói thế thì càng nổi giận: “Anh nói
chuyện với mẹ anh như thế nào
Lúc nãy anh bỏ qua cả kỷ luật quy củ, phỏng vấn cũng không ở lại họp mà tức tốc trở về cũng chỉ vì một tin nhắn của bố anh nói về bệnh tình của mẹ.
Cuối cùng, anh vừa về tới nhà thì lại thấy mẹ cùng bố vui vẻ ở ngoài ban công vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, cười đến vui vẻ!
Rõ ràng bố mẹ thừa biết anh là người kỷ luật trong công việc thế nào, nếu không phải chuyện gì quan trọng, đến cả sức khỏe của anh, Phong Thế Quân cũng chẳng bỏ việc ngang xương mà về nhà.
Vậy mà lại bị lừa. Phong Thế Quân vốn đang lo lắng cho bệnh tình của mẹ như thế, giờ đây lòng tin bị đem ra đùa giỡn thực sự khiến anh nổi giận. “Tình hình này thì anh mau cưới ngay cho tôi” Bà Phong vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra, muốn gọi điện cho mấy bà bạn thân tìm đường mai mối.