Ăn cơm xong xuôi, Kiều Lệ Doanh dọn dẹp bát đũa xuống bồn rửa.
Cô định rót cho Phong Thế Quân một ly nước, sau đó thì đi rửa bát.
Nhưng Phong Thế Quân nhanh hơn đã chặn cô lại, anh nói sẽ rửa bát giúp Kiều Lệ Doanh, xem như là cảm ơn bữa ăn ngon.
Tất nhiên là Kiều Lệ Doanh sống chết không dám để Phong tổng đụng tay, nhưng anh mặc kệ cô nhỏ kia có xoắn xuýt lắc đầu từ chối, Phong Thế Quân vẫn tự làm theo ý mình.
Cuối cùng hai người nói qua nói lại không có kết quả, Kiều Lệ Doanh vẫn là không đấu lại Phong Thế Quân, chịu thua im miệng để cho ông chủ muốn làm gì thì làm.
Phong Thế Quân sống một mình, tuy là không biết nấu ăn thôi, nhưng không phải là không biết rửa bát.
Bình thường mua thức ăn về nhà anh cũng cho vào bát ăn kia mà, mấy chuyện rửa bát này thật ra cũng không khó cho lắm.
Kiều Lệ Doanh nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn cường tráng kia, ngày nào cũng thấy Phong Thế Quân trong một bộ vest sang trọng ngồi trong văn phòng tổng giám đốc làm việc, có bao giờ cô nhìn thấy anh mang tạp đề làm việc nhà như thế này đâu.
Vậy nên hình ảnh này khiến cho Kiều Lệ Doanh mở mang tầm mắt, làm cô cứ tròn mắt ngơ ngẩn ngắm nhìn anh từ nãy đến giờ.
Thật ra Kiều Lệ Doanh không ngờ tới sẽ có ngày cô cảm thấy ông chủ của mình trông quyến rũ như thế...
Phải công nhận một điều ngày thường tổng giám đốc của cô rất đẹp trai, nhưng cô thường không để ý cho lắm, dù sao trước giờ Kiều Lệ Doanh không phải là loại người mê trai, ham mê nhan sắc.
Nhưng hôm nay thì khác, cô bị bóng lưng quyến rũ của Phong tổng giám đốc làm cho choáng váng mặt mày, đỏ bừng cả mặt.
Đột nhiên nghĩ bậy nghĩ bạ vậy làm cho Kiều Lệ Doanh hơi ngượng, cô lắc lắc đầu, đưa tay tự gõ trán mình một cái.
Ôi trời, đúng là sắc đẹp có thể giết chết người mà.
Kiều Lệ Doanh quyết định không nghĩ nữa, tìm trong gói hàng siêu thị một bọc cam.
Này là khi nãy Phong Thế Quân nói muốn ăn nên đã mua.
Cô ngồi đợi Phong tổng rửa bát, trong lúc đó thì gọt cam cho anh.
Cảnh tượng này trông hài hòa đến độ không thể tưởng tượng được, như là một gia đình nhỏ thực thụ vậy.
Phong Thế Quân trong lòng cảm thấy vui vẻ, vừa rửa bát vừa ngâm nga trong miệng mấy bài hát.
Kiều Lệ Doanh hiếm khi thấy được ông chủ vui vẻ như thế, ánh mắt cô lượn lượn nhìn về phía anh, trên tay vẫn là quả cam mọng nước được gọt cẩn thận.
Loại sinh hoạt gia đình trải qua rất hòa hợp, dù không phải là người yêu, chỉ là mang thân phận sếp tổng và thư ký cũng khiến cho Phong Thế Quân cảm thấy rất hài lòng, trong lòng anh như chảy vào một dòng nước ấm áp lan tràn, khiến cho Phong tổng thấy tim mình rung động.
Trước khi Kiều Lệ Doanh làm thư ký cho anh, ngay cái ngày gặp nhau ở nhà hàng Âu đó, Phong Thế Quân đã để ý Kiều Lệ Doanh.
Nhưng sau khi gặp cô ở Phong thị, Phong Thế Quân đã dùng quan hệ ông chủ nhân viên mà đối đãi với cô như những người khác.
Không biết từ khi nào tình cảm của Phong Thế Quân lại lớn dần, ấn tượng tốt ban đầu giờ đây lại càng tăng thêm, anh càng lúc càng yêu thích dáng vẻ của Kiều Lệ Doanh hơn, để ý đến cô nhiều hơn, cũng muốn cô gần mình hơn.
Nhưng bởi vì trước giờ Phong Thế Quân chưa từng yêu ai, cách thức theo đuổi phụ nữ anh cũng chưa từng học qua, trước đó, ngày mà Phong Thế Quân ngỏ ý muốn làm quen với Kiều Lệ Doanh lại bị cô từ chối, thêm vào đó sau này cô lại thành thư ký riêng của anh...
Những thứ này đã trở thành rào cản khiến cho Phong Thế Quân không biết cách nào để lần nữa ngỏ lời cùng Kiều Lệ Doanh cả.
Và hình như...
Kiều Lệ Doanh không thích Phong Thế Quân, anh cảm nhận được như thế.
Trước giờ phụ nữ vây quanh Phong Thế Quân nhiều vô số kể, nữ nhân văn phòng có người nể phục, có người si mê Phong Thế Quân, chẳng có ai lại mặt không đỏ tim không đập khi đứng trước anh như Kiều Lệ Doanh cả.
Giống như trong lòng cô đã định sẵn anh là ông chủ của cô, cô toàn tâm toàn ý bán sức bán mạng, chứ hoàn toàn không hê mang tâm tư khác! Điều này khiến cho Phong Thế Quân hụt hãng...
Sau khi Phong Thế Quân rửa bát xong, hai người cùng nhau ngồi ăn trái cây.
Kiều Lệ Doanh có một bộ phim đã theo dõi trên TV lâu rồi, tới giờ chiếu mà ngại có Phong Thế Quân ở đây nên không dám chạy ra phòng khách xem, cô cứ ủ rũ ngồi gặm cam mãi.
Nhưng chẳng hiểu sao Phong Thế Quân nhìn ra được Kiều Lệ Doanh có tâm sự, hỏi cô có phải muốn đi xem TV hay không.
Quả nhiên là ánh mắt quan sát của tổng tài quá tốt, cuối cùng Kiều Lệ Doanh và Phong Thế Quân mang theo đĩa cam ra phòng khách chiến ngay một tập phim.
Sau đó cũng muộn rồi, Phong Thế Quân nói anh phải về, Kiều Lệ Doanh đi theo ra ngoài muốn tiễn anh.
Nãy giờ ở cạnh Phong Thế Quân, cô cũng không để ý là thời gian trôi qua mau như vậy...
Tính ra thì ở cạnh ông chủ cũng không quá ngột ngạt, từ sớm Kiều Lệ Doanh đã quen với việc này luôn rồi.
Thêm cả, Phong Thế Quân cũng không phải chỉ biết ngồi chỉ tay năm ngón sai bảo cô.
Mua thức ăn về anh cũng phụ cô nấu cơm, phụ cô rửa bát.
Mà hình như...
Phong tổng và cô đều cùng có sở thích xem phim, lúc coi phim cả hai bàn luận rất sôi nổi, từ đó cũng phá giải đi cái khoảng cách vô hình của ông chủ và nhân viên từ trước tới giờ.
Cô đột nhiên cảm thấy...
Phong tổng thật ra cũng không phải quá đáng ghét, cũng chẳng phải ông chủ độc ác chỉ thích hành hạ nhân viên.
Chắc là Phong tổng cô đơn quá đây mà, cần người bầu bạn, nên mới tìm đến mình chăng? "Em không cần ra tiễn tôi, tôi tự về là được rồi"
Đứng trước cửa Kiều Lệ Doanh, Phong Thế Quân cười dịu dàng bảo cô ngoan ngoãn ở lại trong nhà, không cần ra tiễn anh.
Phong tổng không nhịn được đưa tay xoa xoa gò má đỏ hồng của Kiều Lệ Doanh, cảm thấy xúc cảm trên lòng bàn tay rất tốt.
Kiều Lệ Doanh cũng không hiểu sao gần đây Phong tổng rất thích xoa mặt cô nữa, nhưng cô cũng không ghét hành động này, cứ thế đứng ngốc ngốc tại chỗ để người đàn ông kia xoa xoa.
"Vậy anh về cẩn thận, Thế Quân"
Cô gái nhỏ thấp thỏm gọi tên Phong Thế Quân, hình như cô cũng hơi quen quen với việc gọi tên ông chủ rồi này.
"Tôi về đây, Doanh Doanh"
Chào tạm biệt Kiều Lệ Doanh xong Phong Thế Quân cũng quay đầu rời đi.
Nhưng xui xẻo thay, chưa đi được hai bước, trời liền ập xuống một cơn mưa to quái lại "ối"
Kiều Lệ Doanh thảng thốt, cô nhìn thấy ông chủ bị ướt mưa thì chạy vội lại kéo anh vào nhà: "Hay là anh vào nhà ngồi đi đã, tạnh mưa rồi vê!"
Phong Thế Quân còn chưa đáp lại, bị Kiều Lệ Doanh nắm tay kéo vào trong nhà.
Bình thường Kiều Lệ Doanh né Phong Thế Quân như né tà, trừ phi công việc cần thiết thì cô mới ở cạnh anh mà thôi.
Mỗi lúc anh gọi cô ăn cơm trưa hay là tối đến mời Kiều Lệ Doanh đi nhà hàng Âu ăn cơm tối, cô đều trưng ra cái vẻ mặt "Phong tổng, ngài tha cho tôi đi!".
Lần nào cũng như lần nào, Phong Thế Quân biết Kiều Lệ Doanh hoàn toàn không mang tâm tư nào khác với anh, cô toàn tâm toàn ý xem anh là ông chủ mà thôi.
Nhưng mà ngày hôm nay Kiều Lệ Doanh cứ làm ra mấy cái hành động quan tâm đến anh, rồi cả khi nãy bọn họ cùng nhau nấu cơm, ăn cơm chung, người rửa bát người gọt cam, sau đó lại còn xem phim chung, giờ thì Kiều Lệ Doanh níu kéo anh ở lại...
Những hành động mờ ám này thực sự khiến cho Phong tổng cảm thấy rung động! Hoặc là chỉ có một mình Phong Thế Quân mới cảm thấy đây là hành động mờ ám...