• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được đi ăn tối cùng sếp tổng thì nên mang cảm giác gì đây, kinh sợ, kích động, cảm phục, hay là nên bấn loạn.

Kiều Lệ Doanh không biết nữa, cũng chẳng thể tỏ ra chút biểu cảm gì khi được Phong Thế Quân dẫn đi ăn tối.

Cô cứ thể bị ông chủ kéo lên chiếc xe đắt tiền, dẫn đến một nhà hàng sang trọng.

Lại là nhà hàng Âu ngày hôm đó, lại là món beefsteak, lại là rượu Champagne...

nhưng khác với hôm xem mắt lần trước, lân này ngồi đối diện Kiều Lệ Doanh không còn là cái anh CEO của Sở Thị nữa mà lại là Phong Thế Quân - ông chủ của cô ở Phong Thị! Kiều Lệ Doanh cảm thấy đầu mình đang ong ong lên đau nhức vô cùng, có trời mới biết bây giờ Kiều Lệ Doanh đang sốc đến muốn điên.

Không phải là Kiều Lệ Doanh chưa nghe qua Phương Nhiễm, Lục Mai rủ rỉ với nhau và những lời đồn đại của các nhân viên trong công ty nói về Phong tổng.

Với lại hơn cả tháng nay tiếp xúc, Kiều Lệ Doanh biết được Phong Thế Quân là một nam nhân rất tốt, là một người đàn ông vạn người si mê, không có chỗ nào chê trách được.

Nhưng cũng bởi là vì Kiều Lệ Doanh hiếu được con người thật của Phong Thế Quân tốt đến như vậy, nên cô mới hoài nghi đêm gặp mặt ở nhà hàng Âu hôm đó, có phải là Kiều Lệ Doanh đã nhìn lâm Phong Thế Quân thành người khác rồi hay không? Nếu không thì sao lại có sự thay đổi khác biệt đến như vậy...rõ ràng là cùng một khuôn mặt, cùng một phong thái và cách ăn mặc y hệt.

Nhưng cái tên vô lại ngày hôm đó và Phong tổng thật sự quá khác biệt mà...

Cô thật lòng rất tò mò không biết vì sao Phong Thế Quân lại đối xử tệ với cô gái hôm trước như thế.

Nhưng với Kiều Lệ Doanh thì anh lại rất ôn nhu săn sóc.

Hôm nay đi ăn cùng Kiều Lệ Doanh, Phong Thế Quân lịch thiệp kéo ghế giúp cô, dịu dàng cẩn trọng cắt nhỏ beefsteak cho cô...

hoàn toàn khác với cái người vô sỉ hôm trước.

Ban đầu Kiều Lệ Doanh định bụng từ chối không muốn đi nhà hàng Âu ăn tối, bởi vì cô là nhân viên bình thường, bảo cô bỏ tiên ra phung phí cho món beefsteak này thì thật sự Kiều Lệ Doanh không nỡ chút nào.

Nhưng mà cô thấp cổ bé họng, muốn từ chối cũng không biết phải nói sao.

Phong Thế Quân thấy Kiều Lệ Doanh cứ ấp a ấp úng, vẫn quyết tâm dẫn người đi ăn tối, bá đạo mà nói: "Tôi mời em"

Được nhận đặc ân này Kiều Lệ Doanh thật lòng không dám nhận, nhưng biết làm sao, không từ chối được lại cứ bị ông chủ kéo tay dẫn đi.

Ăn xong Phong Thế Quân nói muốn đưa cô về nhà.

Kiều Lệ Doanh là thư ký riêng của Phong Thế Quân, nhưng ngoài công việc ra thì bọn họ lại chẳng có chuyện gì để nói.

Hôm nay đi ăn, đương nhiên cô cũng không nói gì với sếp tổng, chỉ là khác biệt ở chỗ, sếp tổng ngày thường ít nói kiệm lời, nay lại thoải mái nói chuyện cùng Kiều Lệ Doanh, hệt như cái đêm xem mắt hôm đó.

Hai người ngồi cạnh nhau trên xe, Kiều Lệ Doanh bị động được sếp tổng chở về nhà, quả thực là được sủng mà lo sợ Kiều Lệ Doanh cứ cảm thấy...

hình như Phong tổng mỗi một giây một phút đều đang nhìn cô.

"Trên mặt tôi có dính gì sao?"

Kiều Lệ Doanh không hỏi rõ thì lòng cô bức bối vô cùng.

Phong Thế Quân dừng xe đến trước hẻm nhà Kiều Lệ Doanh, anh không vội trả lời, chậm rãi lùi xe, đậu vào một chỗ ngay ngắn.

Cũng bởi vì không nhận được câu trả lời mà Kiều Lệ Doanh cảm thấy thất thố vô cùng, cô lo lắng ở ngay bên cạnh anh.

Phong Thế Quân vẫn không nói cho cô nghe lý do vì sao anh lại nhìn Kiều Lệ Doanh, anh chồm người tới ngay bên cạnh Kiều Lệ Doanh, khi hai hơi thở gần kê đến mức tưởng chừng muốn hòa vào nhau, gương mặt của Kiều Lệ Doanh đỏ ửng lên vì ngại, chỉ nghe Phong Thế Quân cười khẽ.

"Tới nơi rồi"

Nói xong anh đưa tay mở dây an toàn cho Kiều Lệ Doanh.

Chỉ thế thôi, không có hành động gì khác nữa.

Điều này làm cho Kiều Lệ Doanh da mặt mỏng không nhịn được mà như bốc cháy.

Không hiểu sao Kiều Lệ Doanh lại nhớ đến cái chuyện xấu hố hôm trước, lúc mà Phong Thế Quân đưa tay sang kéo áo vest giúp cô, rôi cô nhầm thành anh có ý đồ xấu xa muốn sàm sỡ, sau đó đã vung tay tát anh một cái...

Ôi trời, cô thắng tay tát ông chủ tương lai của mình! Kiều Lệ Doanh nghĩ tới thôi đã rét run cả người.

"Sao lại ngẩn người ra vậy?"

Phong Thế Quân nhếch môi.

Không biết là Kiều Lệ Doanh hoa mắt hay là thực sự Phong Thế Quân đã nở một nụ cười trêu ghẹo cô, nhưng chung quy vẫn là Kiều Lệ Doanh từng làm việc xấu nên run sợ.

"Không có gì.."

Kiều Lệ Doanh lắc đầu nguầy nguậy, lấp liễm sự thất thố của mình.

"Vậy...tôi vào nhà đây.Phong tổng, anh về cẩn thận"

Kiều Lệ Doanh nói xong thì liền chuồn, nhưng mà Phong Thế Quân nào để cho cô đi nhanh như thế được.

Phong tổng giám đốc tà mị cười, rõ ràng muốn làm khó nhân viên.

"Tôi có thể vào nhà em được không"

Nói đến đây Phong Thế Quân không đợi Kiều Lệ Doanh đồng ý thì đã tự mình rời khỏi xe, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Kiều Lệ Doanh, Phong Thế Quân lịch thiệp mở cửa xe cho cô.

"Một tách cà phê...

chắc là em không ki bo với tôi đầu nhỉ?"

Thề có Chúa trên cao, bây giờ Kiều Lệ Doanh hệt như bị điểm huyệt miệng vậy, cô nói không được câu gì cho ra hồn.

"Không vào nhà hửm?"

Phong Thế Quân khóa xe, nhìn Kiều Lệ Doanh đang ngẩn người đứng ở kia thì hỏi cô.

Kiều Lệ Doanh rét hết cả người, từ nãy đến giờ cô hoàn toàn bị động, toàn là bị Phong Thế Quân dẫn đi hết chỗ này đến chỗ khác.

Sếp muốn vào thăm nhà, vậy làm nhân viên thì nên từ chối làm sao đây hả? Kiều Lệ Doanh nghĩ mãi cũng không ra cách từ chối.

Phận làm nhân viên cũng không khác phận con rệp là mấy, Kiều Lệ Doanh trong lòng rầu rĩ nghĩ.

"Nhà tôi rất chật hẹp...sợ là không thể tiếp đón Phong tống tốt...

Cô gái nọ lúng túng đến tay chân đan vào nhau không yên, Phong Thế Quân cười cười không để ý đến nhà của Kiều Lệ Doanh có chật hẹp hay không, cái anh để ý là xưng hô kia kìa.

Phong Thế Quân nhìn đồng hồ, thản nhiên nói: "Tan làm nãy giờ cũng được mấy tiếng, em vẫn không chịu đổi xưng hô nhỉ?"

Bị chỉnh cho một trận làm Kiều Lệ Doanh sượng hết cả người, cô tái mặt sửa sai: "Không không, tôi sẽ sửa xưng hô mà"

Nghe Kiều Lệ Doanh cam đoan như thể Phong Thế Quân liền vui vẻ cười, sau đó thì nâng mắt: "Em chỉ đường vào nhà đi."

"Vâng.."

cô gái ủ rũ nói, đến giờ phút này ngoại trừ đáp ứng ông chủ thì Kiều Lệ Doanh còn biết phải làm gì đây chứ.

Kiều Lệ Doanh bất đắc dĩ đưa Phong Thế Quân vào nhà của mình, đi băng qua con đường tối tăm bám đầy rêu phong hai bên mảng tường, cuối cùng cũng dừng chân trước cửa căn nhà nhỏ ở cuối hẻm.

Căn nhà đơn sơ của Kiều Lệ Doanh không có gì để bắt mắt Phong Thế Quân cả, cũng may là lỗ hổng hay bị dột mưa nằm trong phòng của Kiều Lệ Doanh, nếu không Phong Thế Quân tới đây nhìn thấy chắc là cô ngại lắm.

Phong Thế Quân thoải mái ngồi trên sofa, đợi Kiều Lệ Doanh pha cho anh một tách cà phê nóng.

Bình thường khách tới nhà, chủ nhà thường hỏi xem khẩu vị của khách như thế nào, nhưng với một thư ký vạn năng là Kiều Lệ Doanh thì cô không cần hỏi cũng phải tự biết Phong Thế Quân cần gì.

"Cà phê của anh"

"Cảm ơn em, Lệ Doanh"

Phong Thế Quân dịu dàng nói.

Kiều Lệ Doanh cảm thấy hai tai mình lùng bùng, nghe có chút không chân thật cho lắm.

Bình thường ở công ty Phong Thế Quân không nói chuyện với cô, hầu như mỗi lần mở miệng đều là nói về công việc.

Có điều khi nãy sau khi kéo cô cùng đi ăn tối chung thì dường như Phong Thế Quân nói chuyện nhiều hơn hẳn.

Cô không biết đây là ngụ ý có điều gì...nhưng trước hết là Kiều Lệ Doanh cảm thấy bất an lắm.

Người ta nói gần vua như gần hổ, mà tình huống này chẳng khác nào là Kiều Lệ Doanh đưa hổ vào nhà

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK