“Tôi phải đặt lịch hẹn xem mắt cho anh, không thể để anh cứ thế này mãi được”
Phong Thế Quân nghe mẹ nói thế thì đau cả đầu: “Có xem mắt bao nhiêu lần thì cũng vậy thôi, không có cô gái tốt nào để mắt tới con đầu mẹ à”.
Nói đoạn Phong Thế Quân lại bất đắc dĩ cười, rõ ràng mà bố mẹ chứng kiến qua bao nhiêu lần chuyện xem mắt của anh không thành, vậy mà vẫn cứ kiên trì ép anh xem mắt.
“Anh còn dám nói. Nếu không phải mỗi lần anh đi xem mắt đều dọa cho cô gái tốt người ta sợ bỏ chạy, thì chuyện cưới hỏi của anh cũng sớm thành rồi chứ chẳng kéo dài tới tận giờ”.
Bà Phong càng nói càng lớn giọng, Phong Thế Quân nghe mà đầu óc quay cuồng. Anh nghiêng mặt sang nhìn bố mình, muốn cầu cứu ông, nhưng ông Phong chỉ liếc mắt một cái,
lạnh nhạt phun ra mấy chữ: “Tự anh tìm đường chết, đừng có cầu cứu tôi. Nghe lời mẹ anh
đi.”
Phong Thế Quân thở dài một hơi, biết mình cho dù có nói thế nào cũng không xoay chuyển được tình thế. “Thôi được, con đi xem mắt. Nhưng lần sau bố mẹ đừng dụ con về nhà bằng cách này nữa, con thực sự đã lo lắng lắm đấy”.
Thầy Phong Thể Quân không vui chau mày lại, ông bà Phong cũng hiểu rõ đã chạm vào
cực hạn của con trai. Thôi thì nó cũng nghe lời ông bà đi xem mắt rồi, người làm cha làm mẹ
này cũng không muốn làm lớn chuyện thêm để mất hòa khí.
“Được được, chỉ cần anh ngoan ngoãn đi xem mắt thì bố mẹ vui rồi. Vậy thì sẽ không bệnh, không bệnh thì sẽ không gọi anh về đột ngột nữa, có được không?”
Bà Phong nói xong, Phong Thế Quân đành thở dài. Thôi được, anh chiều lòng hai vị thân yêu ở nhà vậy. Chỉ cần bỏ qua cho anh là được, chứ suốt mấy năm nay, từ ngày anh đủ 20 tuổi đã nghe đi nghe lại câu lấy vợ này rồi! “Vậy mẹ cứ đặt hẹn đi, sau đó gửi lịch qua điện thoại của con. Con đi trước” Phong Thế Quân nói xong thì muốn chuồn đi, làm bà Phong đang vui cũng hóa giận. “Anh kia, còn chưa ăn được bữa cơm đã đi.”
“Con còn phải về công ty giải quyết một số việc”
“Anh!”
Bà Phong mang theo tức giận gọi, mà Phong Thế Quân không thèm quay đầu lại, chuồn
được thì sớm chuồn đi rồi.
“Thôi nào mình.”
Ông Phong ở bên cạnh rót cho vợ một tách trà, kéo tâm trạng của bà lên: “Không giận nữa, không giận nữa. Em xem, con cũng đã chịu đi xem mắt rồi còn gì “Hừ..” Bà Phong vẫn còn giận: “Những lần trước nó cũng đồng ý đi, nhưng chưa gì đã dọa cô gái tốt người ta sợ mất mật! Lần nào xem mắt cũng chẳng thành công” “Thì chắc là cô gái tốt nhà người ta không ưng con trai mình” “Nào có chứ.” bà Phong phất tay, vẫn tin tưởng vào suy đoán của mình. “Anh thấy đó, con trai mình thì có gì không tốt. Đẹp trai, cao ráo, có tiền có của, gia cảnh
không chỗ nào chê. Điều hành một công ty lớn, có chí tiến thủ.”.
Bà Phong gặp con thì mắng không ngớt lời, mà lúc không gặp thì lại khen con lên mây. “Chắc hẳn nó đã dọa cô gái nhà người ta sợ, chứ không làm gì có khả năng người khác
không thích nó chứ? Ông Phong cười hiền không nói, ừ thì vợ nói đúng, cái gì vợ nói cũng đúng, không thể chối
cãi được!
Phỏng vấn trôi qua nhanh hơn dự tính, lúc Kiều Lệ Doanh rời khỏi công ty vẫn còn lưu luyến
quay lại nhìn một lần.
Thật ra cô không tự tin về bản thân cho lắm, thế nên phỏng vấn bị hoãn càng khiến cô bất
an hơn.
Kiều Lệ Doanh gọi điện thoại cho Dương Ái Mỹ, muốn gọi nói với cô bạn thân rằng mình đã phỏng vấn xong rồi, Dương Ái Mỹ đã ăn sáng hay chưa, lúc tới đón cô thì cùng nhau đi ăn. Nhưng xem ra Dương Ái Mỹ đã ngủ quên, gọi mãi mà không bắt máy. Tâm trạng Kiều Lệ Doanh càng tụt dốc không phanh, cô tức giận nhìn màn hình điện thoại của mình, còn hờn dỗi mắng cô bạn thân sao lại quá hời hợt thể này. “Vậy thôi, cậu không cần tới đón tớ, tớ tự mình đi về” Nhắn xong tin nhắn này, Kiều Lệ Doanh liền cho điện thoại vào túi, quyết tâm không nghĩ tới nữa.
Kiều Lệ Doanh dạo phố một vòng, định sẽ dừng chân tại quán mì gia truyền ăn sáng, nhưng sau khi nhìn lại túi tiền của mình thì cô lại rút lui. “Haiz..” Túi tiền cũng không còn bao nhiêu, mà lại dùng để sinh hoạt cho cả tháng này. Thôi vậy... tiền sinh hoạt không nên dùng phung phí. Thế nên Kiều Lệ Doanh không cần nghĩ nhiều đã đóng ví tiền lại, quyết định sẽ đi chợ mua chút thực phẩm về nhà.
Ra ngoài ăn thì khỏe người nhưng lại chẳng khỏe tiền, mà Kiều Lệ Doanh thì cần phải tiết kiệm, ăn uống và sinh hoạt hằng ngày đều phải tính toán chi li.