Phong Thế Quân ngồi trong văn phòng giám đốc, bên cạnh xếp chồng một đống văn kiện chờ đợi anh xét duyệt.
Nam nhân chăm chú xem xét nội dung bên trong các bản văn kiện, thận trọng đề bút, nét mực hạ xuống có lực, từng đường nét đều vô cùng tỉnh tế bắt mắt.
Lục Mai ở bên ngoài gõ cửa, cô ôm trong tay một sắp văn kiện mới chờ Phong Tổng xem xét.
"Vào đi"
Phong Thế Quân hạ thấp giọng, anh ngã lưng ra sau ghế tựa, cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng.
"Phong Tổng, đây là số liệu của các phòng ban, còn đây là hồ sơ của ba ứng viên xuất sắc trong vòng kiểm tra năng lực lần trước.
Ngài xem qua trước, một lát nữa Phương Nhiễm sẽ đưa người tới để ngài trực tiếp phỏng vấn"
Lục Mai đặt thêm một xấp văn kiện xuống bàn làm việc, cô đưa mắt len lén quan sát ông chủ của mình, phát hiện ra trên gương mặt của người đàn ông luôn xem công việc là tính mạng kia giờ đây mang theo chút mệt mỏi.
"Được rồi, cô để văn kiện ở kia đi.
Không có việc gì cô có thể ra ngoài trước"
Phong Thế Quân mệt mỏi xoa nắn ấn đường.
"Vâng"
Lục Mai nhận lệnh ra ngoài, nhưng trước khi đi vẫn còn lo lắng quay mặt nhìn Phong Thế Quân một cái.
"Ngài có cần tôi pha giúp một tách cà phê hay không? Tôi thấy ngài có vẻ mệt mỏi"
Phong Thế Quân nâng mắt nhìn Lục Mai, anh khẽ lắc đầu từ chối, vẫn cố ý muốn đuổi người ra ngoài: "Không cần, tôi không sao, đêm qua thức đêm có chút mệt mỏi mà thôi.
Được rồi, cô ra ngoài đi"
"Vâng..."
Lục Mai bị từ chối cũng không có phản ứng gì, cô đã quá quen với vị tổng tài lạnh lùng này rồi.
Phong Thế Quân không thích tiếp xúc với người khác, đặc biệt là với phụ nữ anh ta càng né như né tà.
Tuy rằng Lục Mai thầm mến Phong Tổng nhưng cô cũng biết chừng mực, cô cũng hiểu rõ anh không thích nữ nhân bên cạnh cố tình quyến rũ anh, thế nên cô tận lực giảm nhẹ sự hiện diện của mình, cũng giấu nhẹm đi tình cảm dần nảy sinh trong lòng.
Nhưng cho dù Lục Mai chỉ là muốn giúp anh pha trà, muốn đưa anh một tách cà phê đơn giản...
tất cả những chuyện nhỏ nhặt của một thư ký có thể làm cô đều đã làm một cách rất bình thường, vậy mà Phong Thế Quân vẫn luôn từ chối.
Có lẽ anh ta đã nhận ra được trong ánh mắt si tình của Lục Mai đang chan chứa một tình cảm vô cùng khó nói.
Thế nên chỉ đôi lân Phong Thế Quân chấp nhận để Lục Mai đưa trà và cà phê đến giúp anh, còn lại anh đều để người khác mang tới.
Phong Thế Quân thường xuyên như vậy, tuyệt tình đến nỗi khiến người khác đau lòng.
Sẵn sàng từ chối, không chừa lại chút mặt mũi cho người khác, Nhưng Lục Mai đã trót yêu thì đành phải chịu vậy, so với yêu, cô tôn trọng con người và năng lực làm việc của người đàn ông này nhiều hơn.
Thế nên cho dù Phong Thế Quân không muốn cô tiếp cận anh, cô vẫn sẽ cam lòng ở cạnh bên Phong Thế Quân làm một thư ký cao cấp vạn năng.
Phong Thế Quân thấy bóng dáng Lục Mai khuất sau cánh cửa thì mới thoải mái tựa lưng ra sau ghế, cảm giác không có người bên cạnh thật thoải mái.
Bình thường anh sợ nhất chính là tiếp xúc thân cận với các phái nữ trong văn phòng, không phải Phong Thế Quân quá cao ngạo, nhưng anh phải tự nhận chính mình rất có mị lực.
Mà mị lực này, chính xác là rất hút phái nữ! Không chỉ ở Phong thị, Phong Thế Quân được rất nhiều nhân viên nữ thầm thương trộm nhớ, mà ngay cả những đổi tác làm ăn ở ngoài cũng không nhịn được lần đầu gặp mặt đã nhìn anh với ánh mắt thèm khát.
Nhưng lạ thay...
cô nàng họ Kiều đêm hôm qua dường như không bị vẻ đẹp của anh cuốn hút.
Phong Thế Quân rất lạ điểm này ở cô, mà cũng là vì Kiều Lệ Doanh không thích anh, không cố tình cận kề quyến rũ anh như những nữ nhân khác...
thế nên Phong Thế Quân cảm thấy hứng thú với Kiều Lệ Doanh.
Đêm qua là lần đầu tiên Phong Thế Quân chủ động làm quen tiếp cận với phụ nữ, cũng là lần đầu tiên nổi lên hứng thú muốn được chở cô gái mới quen về nhà.
Chỉ tiếc là trước đó Kiều Lệ Doanh nhìn thấy anh trong một bộ dạng là tên vô lại với Hạ tiểu thư, nên đã ảnh hưởng sâu sắc đến màn làm quen sau đó.
Nghĩ tới đây, Phong Thế Quân bất giác xoa xoa gò má mà hôm qua bị Kiều Lệ Doanh đánh lệch, cảm thán một câu.
"Cũng có khí chất lảm"
Nhìn đến sấp văn kiện chất thành một chồng to trên bàn, Phong Thế Quân chỉ biết thở dài một hơi.
Lẽ ra hôm qua anh đã phải làm hết phần công việc này rồi, nhưng mà là kẹt chuyện đi xem mắt, lúc vẽ tới lại bị bố mẹ gọi điện mắng cho cả đêm...
Thế nên Phong Thế Quân hôm nay chỉ đành mang vẻ mặt mệt mỏi này để xử lý hết đống văn kiện ngổn ngang.
Anh đặt bút ký văn kiện được hơn phân nửa, cửa phòng một lần nữa lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Phong tổng, mời ngài qua phòng hợp số 1, tôi đã điều động các ứng viên xuất sắc nhất vào đúng vị trí"
Người ngoài cửa chính là Phương Nhiễm, đây là nữ thư ký cấp cao lần trước đảm nhiệm nhiệm vụ kiểm tra năng lực của các ứng viên.
Phong Thế Quân trâm giọng: "Tôi đã biết"
Anh nhanh chóng sắp xếp lại bàn làm việc, phân chia lại các văn kiện chưa ký và đã ký thành hai xấp.
Sau đó Phong Thế Quân mới nhìn vào hồ sơ của 3 ứng viên xuất sắc mà khi nãy Lục Mai đã đưa tới.
Nãy giờ anh bận rộn công việc, không có thời gian để nhìn qua.
Mà bình thường lúc phỏng vấn người ứng tuyến, Phong Thế Quân cũng không xem qua hồ sơ của họ.
Những bảng cấp và kinh nghiệm trong CV của bọn họ Phong Thế Quân không mấy quan tâm, những thông tin đó sẽ được Lục Mai và Phương Nhiễm duyệt qua trước khi đưa danh sách cho anh.
Chủ yếu là Phong Thế Quân sẽ lựa chọn nhân tài qua cái cách mà họ ứng xử.
Phong Thế Quân tuyển thư ký riêng cũng không có yêu cầu gì khó, chỉ cần là không cố tình quyến rũ anh là được, bởi vì Phong Thế Quân hoàn toàn không hứng thú với loại phụ nữ ham hư vinh, càng không cần tìm nữ thư ký làm ấm giường.
Anh cần người tỉnh tế, nhanh nhẹn, hiểu được anh muốn cái gì, làm việc nhanh gọn, có năng suất tốt.
"Để tôi giúp ngài đọc qua hồ sơ của các ứng viên xuất sắc"
Phương Nhiễm nhìn thấy Phong Thế Quân vừa đi vừa đọc tập hồ sơ, cô cũng biết Phong tổng bận rộn không có thời gian xem trước, thế nên cô nhanh nhẹn muốn giúp đỡ.
Phong Thế Quân cũng rất đau đầu khi phải xem những tập hồ sơ hỗn độn này, anh đưa sang cho Phương Nhiễm: "Đọc những ý chính là được."
"Vâng"
Phương Nhiễm nhanh chóng đáp lời, sau đó đọc qua cái tên đầu tiên trong danh sách.
Phong Thế Quân hoàn toàn tin tưởng vào cách nhìn người của Phương Nhiễm và Lục Mai.
Hai người họ chính là thư ký cấp cao mà lúc trước Phong Thế Quân tự mình tuyển dụng, năng lực làm việc không thể xem thường.
Những ứng viên được chọn vào danh sách xuất sắc đều được Phương Nhiễm và Lục Mai lựa chọn cẩn thận, vòng phỏng vấn cuối cùng của Phong Thế Quân cũng chỉ là xét duyệt lần cuối, xem xem ai mới phù hợp với tiêu chuẩn của anh mà thôi.
Phương Nhiễm cứ thế đọc qua hồ sơ của hai ứng tuyển, sau đó tới người cuối cùng cũng là lúc Phong Thế Quân đặt chân tới trước cửa phòng họp.
"Người cuối cùng chính là cô Kiều Lệ Doanh.
Cô ấy tốt nghiệp ở đại học..."
Phương Nhiễm còn chưa kịp nói xong thông tin của ứng viên cuối cùng, Phong Thế Quân đã nhanh chóng cắt ngang lời cô.
"Kiều Lệ Doanh?"
Phong Thế Quân nâng cao chất giọng.
Anh nghiêng mặt nhìn Phương Nhiễm đang hoang mang ở bên cạnh, muốn nói cô đưa mình tập hồ sơ của cô gái họ Kiều kia để anh xem thử.
Nhưng rồi Phong Thế Quân lại thấy mình quá ấu trĩ, thử nghĩ xem trên đời này không phải chỉ có một mình cô gái hôm qua tên là Kiều Lệ Doanh, chưa chắc gì người trong phòng họp lại chính là người đêm qua đã tát anh.
Không thể nào trái đất lại tròn vành đến như vậy, trừ phi bọn họ thật sự có cái duyên gặp mặt.
"Phong tổng...
có gì sao ạ?"
Phương Nhiễm đứng ở bên cạnh khó hiểu hỏi.
Phong Thế Quân chỉ khẽ cười không tỏ rõ ý tứ: "Không có gì.
Cô không cần nói nữa, chúng ta vào họp được rồi"
Nếu thực sự có cái duyên lạ kỳ này, thì không cần phải nghe tiếp, cũng không cân phải nhìn vào hồ sơ nhận rõ khuôn mặt.
Qua lớp cửa này thì Phong Thế Quân có thể nhìn thấy được người bên trong kia là ai rôi kia mà.