Kiều Lệ Doanh mặc kệ đưa tay lau trán, sau đó lại nhìn vào màn hình máy tính check email,
ngày mai cô sẽ gọi người đến sửa vậy.
Kiều Lệ Doanh đã hứa với Dương Ái Mỹ rằng cô sẽ xem profile của đối tượng xem mắt, thể nhưng hôm qua sau khi check mail, ngoài những cái quan trọng cần phải xem, Kiều Lệ Doanh liền bỏ cái profile của người đàn ông kia ra sau đầu.
Cũng không thể trách cô vô tâm, vốn là cô không có ý định xem mắt, nhưng dòng đời đưa đẩy mới khiến Kiều Lệ Doanh lâm vào bước đường này thôi.
Hợp duyên thì tới, còn không thì cô cũng không cưỡng cầu. Về chuyện tình cảm, trước giờ Kiều Lệ Doanh luôn khờ ngốc như thế, cứ âm thầm ôm mối tình 5 năm đơn phương với William Phong. Mà tình cảm này, khẳng định William Phong không biết, Kiều Lệ Doanh nghĩ như thế. Kiều Lệ Doanh được Dương Ái Mỹ chở trên chiếc Mazda sang trọng, đối tượng xem mắt đã hẹn ở một nhà hàng Âu nổi tiếng trong thành phố, nên sau khi tới nhà bạn thân trang điểm và thử váy, Dương Ái Mỹ cũng đảm nhiệm vai trò là tài xế chở “tiểu thư họ Kiều” đi xem mắt. “Cậu đã xem qua profile của người ta chưa, nhớ những sở thích, hay là những thứ người ta ghét chưa đấy?”
CO)
Kiều Lệ Doanh nghe Dương Ái Mỹ hỏi thì thầm than trong lòng, cô cũng không trả lời gấp, nghiêng mặt nhìn ra cửa kính xe ôtô như là muốn trốn tránh.
Dương Ái Mỹ tức giận lườm một phen, chậc lưỡi: “Biết ngay là cậu không xem. Lẽ ra hôm qua tớ phải ép cậu cùng tớ xem mới được gửi mail cậu cũng không thèm dòm tới” “Thôi mà.” Kiều Lệ Doanh cười cười dụ ngọt: “Không xem cũng không sao, như vậy thì lúc nói chuyện cũng tự nhiên hơn” “Hừ, nói như cậu nghe dễ ăn quá..”. Dương Ái Mỹ khinh thường nhìn, sau đó lại đổi chủ đề. “Mà này, Doanh Doanh trang điểm và ăn mặc như thế này đúng là đỉnh quá đi. Tớ bảo rồi, cậu phải thay đổi style đi thôi, mấy cái áo sơ mi và quần tây, không tôn được dáng vóc đấy đà của cậu!”.
“Nói bậy cái gì vậy” Kiều Lệ Doanh vốn dĩ da mặt mỏng te, nghe tới những lời không đứng đắn này thì liền không nhịn được đỏ bừng mặt. Dương Ái Mỹ cười nghiêng ngả, mỗi lần trêu Kiều Lệ Doanh thực sự là vui quá đi mất. Cuối cùng xe cũng dừng lại trước địa điểm gặp mặt, Kiều Lệ Doanh không vội vã mà chậm rì rì xuống xe, dường như chẳng có chút chờ mong.
Dương Ái Mỹ trừng mắt quát: “Mau đi cô nương, vào nhanh người ta đợi” “Ừm... tớ biết rồi mà” Kiều Lệ Doanh rầu rĩ nói. Đoạn cô đóng cửa xe rồi vẫy tay chào tạm biệt Dương Ái Mỹ, Dương Ái Mỹ với theo, qua cửa sổ ôtô dần đóng xuống mà gọi: “Này, lát nữa tớ không đón cậu đâu đấy. Cho dù có thành công hẹn hò hay không, thì người ta khẳng định sẽ lịch sự chở cậu về nhà. Lúc đó cậu không được từ chối, phải đồng ý đó nha.” Kiều Lệ Doanh gật đầu cho có, đáp lại: “Được được, tớ biết rồi mà, cậu về nhà đi” “Vậy, bye bye bé cưng”
"Bye."
Kiều Lệ Doanh vẫy tay tạm biệt, sau khi thấy chiếc xe của Dương Ái Mỹ đi xa rồi thì cô mới quay đầu đi vào trong nhà hàng.
Nơi này quả nhiên sang trọng, khách nhân cũng là những người trong giới thượng lưu, mỗi
một cái nhấc tay cũng đã thể hiện khí phách. Còn Kiều Lệ Doanh... cho dù khoác lên mình bộ váy sang trọng, cách trang điểm tỉ mỉ vô cùng, người ngoài nhìn vào không biết, chứ cô tự thấy mình chính là con vịt trong bầy thiên nga, mãi mãi cũng không thể thay đổi được.
Hôm nay Dương Ái Mỹ thực sự đã phát huy hết khả năng của mình, Dương Ái Mỹ trang điểm cho Kiều Lệ Doanh rất cẩn thận, biết da mặt cô đẹp nên chỉ dùng qua chút phấn mỏng, sau đó lựa chọn son môi và phấn mắt rất hợp với cô, biến Kiều Lệ Doanh trở thành một nàng công chúa thực sự xinh đẹp.
Cùng với chiều cao lý tưởng và thân hình đẫy đà của Kiều Lệ Doanh như Dương Ái Mỹ đã nói, Kiều Lệ Doanh mặc trên mình một bộ váy sang trọng mà Dương Ái Mỹ đã cất công chuẩn bị. Đây là bộ váy do NTK nổi tiếng trong nước làm ra, nếu không phải là Dương Ái Mỹ cho Kiều Lệ Doanh mượn, thì cô cũng không có cơ hội lột xác như thế này đâu.
Dương Ải Mỹ hít một hơi thật sâu, sau khi lấy được tinh thần thoải mái nhất cô mới vững bước mà đi tiếp.
Bên trong nhà hàng vắng lặng ít người, chỉ có hai vị khách đang ngồi ở hai bàn khác nhau.
Nhìn thấy cô, cả hai người đàn ông kia đều đưa mắt ngắm nhìn.
Kiều Lệ Doanh hơi hoảng, cô bắt đầu hoang mang không biết người xem mắt mình là ai, vì profile của người ta cô không xem, nên đương nhiên cả mặt người đấy như thế nào cô cũng chẳng rõ. Đang lúc bối rối không biết phải như thế nào, thì người đàn ông ngồi ở bàn phía sau kia
đứng dậy, giọng nói ấm áp dịu dàng hỏi cô.
“Em có phải là Kiều Lệ Doanh không?” Thanh âm trầm ấm của người đàn ông ấy đã cứu vớt Kiều Lệ Doanh một mạng, cô ” một tiếng trong lòng, nhận định được anh ta chính là đối tượng xem mắt của mình.