Hạ Dịch Sâm thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười chân thành: "Việc này thì em yên tâm, chỉ cần em muốn, anh sẽ có cách để điều em đến đây."
Lâm Khiết Vy mim cười, mắt cong cong: "Thật ư, vậy thì tốt quá! Đàn anh, anh đến bệnh viện này em cũng thấy mình may mắn hơn. Đúng rồi, có thể giúp cho Hứa Tịnh cùng đến đây không ạ, em cùng cô ấy là bạn tốt, không muốn tách ra".
Hạ Dịch Sâm mim cười gật đầu: "Được rồi, nghe theo em. Mấy ngày này, hai người nghe tin tức, các em sẽ được chuyển đến khoa tim mạch bất kỳ lúc nào.”
Lâm Khiết Vy quay trở lại phòng với tâm trạng háo hức, lén lút chia sẻ tin vui với Hứa Tịnh, Hứa Tịnh hét lên ngay tại chỗ khiến bệnh nhân bên cạnh sợ gần như ngã lăn ra đất.
"Trời ơi, quá hạnh phúc, có thể vào được khoa tốt nhất, còn có thể gặp đàn anh Sâm đẹp trai mỗi ngày, thời gian này quả thực quá hạnh phúc, Khiết Vy, lần này cậu lập công lớn rồi đấy! Ồ, cậu có cảm thấy anh Sâm đối xử với cậu rất đặc biệt không, không phải là thích cậu ấy chứ?"
"Cậu lại nói như thế nữa rồi, suốt ngày ngồi đoán già đoán non, anh Sâm tài giỏi như vậy, sẽ không chú ý đến đám cỏ dại như mình đâu đồ ngóc."
Mạc Lâm Kiêu không cảm thấy mệt mỏi sau cuộc họp nặng nề vào buổi sáng, anh kiểm tra điện thoại, đây là một thói quen trước đây anh không có. Cũng không biết người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia đang nghĩ gì, thân là người phụ nữ của anh, thế mà lúc anh đi công tác lại không biết hỏi han ân cần, đến cả tin nhắn cũng không có! Không muốn xin tiền anh sao? Trước khi đi, anh đã nói rõ với cô như vậy, cô còn không hiểu ư?
Điện thoại vang lên, là Phùng Thiên Long gọi, Mạc Lâm Kiêu đang thưởng thức trà, đứng trước cửa sổ kính trong suốt, nhìn ra khung cảnh ở tầng dưới.
Giọng điệu thờ ơ: "Sao lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho tôi thế? Mảnh đất phía nam xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?" Mành đất kia anh đã nói rõ, cho dù chơi như thế nào, kết quả đều đã định sẵn, mảnh đất kia chỉ có thể dành cho Phùng Thiên Long.
Giọng nói phấn khích của Phùng Thiên Long truyền đến: “Lâm Kiêu, hôm nay anh đây đã trúng một giải thưởng lớn! Rất hạnh phúc, anh đã gặp được cô gái mà anh muốn nói chuyện yêu đương rồi."
Mạc Lâm Kiêu lấy tay xoa mũi: “Vậy anh phải kiềm chế một chút, đừng sớm lộ ra cái đuôi lớn, làm người ta sợ hãi."
"Anh đã sẵn sàng thay đổi, làm người tốt, dùng một tư thái hoàn toàn mới để bước vào thế giới của cô ấy, cùng cô ấy bắt đầu chuyện tình yêu sâu đậm."
Mạc Lâm Kiêu không nhịn được cười khẽ, trêu chọc: "Anh muốn trở thành người tốt? Trên đời này còn có kẻ xấu sao? Không có chuyện gì nữa, cúp máy đây."
"Này, này còn chưa nói xong mà! Cô gái của anh rất cá tính, còn đánh anh bị thương đến mức não chấn động!"
"Cái gì!" Mạc Lâm Kiêu sửng sốt, có chút không thể tin được: "Vậy thì cô gái này không đơn giản, anh nên quý trọng, cô ấy là người tốt."
Chỉ cần là người lăn lộn trong xã hội, có ai không biết Phùng Thiên Long chứ? Mấy đời làm xã hội đen, vừa nói đến nhà họ Phùng, tất cả đều nghĩ đến chuyện nhượng bộ lui binh. Cô gái này dám đánh Phùng Thiên Long, rõ ràng không biết đến quy tắc giang hồ. Là cô gái đàng hoàng.
Phùng Thiên Long cười đến đắc ý: "Đúng đúng đúng, cô gái của anh, thuần túy vô cùng, so với nước còn tinh khiết hơn, quả thực nếu cô ấy đối xử với anh tốt một chút, anh lập tức đưa mạng sống này cho cô ấy.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Mạc Lâm Kiêu bất đắc dĩ lắc đầu. Thằng cha
Phùng Thiên Long này từ cấp ba đã bắt đầu chơi gái, số phụ nữ qua tay anh ta chưa đến 1000 thì cũng phải 800 900 người. Bất kỳ một người phụ nữ nào cũng đừng nghĩ đến chuyện lâu dài với anh ta, chơi thì chơi, anh ta sẽ không coi trọng phụ nữ, anh chưa từng thấy anh ta để phụ nữ ở trong lòng, có lẽ lần này là ngoài ý muốn?
Kiểu phụ nữ gì, khiến cho Phùng Thiên Long bị thương, còn không bị chỉ trích?
Rất nhanh, Trần Kiệt đã đưa tin tức Phùng Thiên Long bị thương tới.
Lần này Phùng Thiên Long bị thương, dùng giang hồ khiếp sợ để hình dung cũng không đủ! Bao nhiêu năm rồi đều là anh ta làm bị thương người khác, chứ chưa bao giờ để cho người khác làm bị thương mình. Lần này không chỉ bị thương mà còn là ở đầu, nghe nói còn phải khâu mấy mũi, còn đang nằm viện! Nếu không phải Phùng Thiên Long nghiêm cấm việc đến thăm hỏi, đoán chừng số người đến nịnh bợ Phùng Thiên Long sẽ đạp nát cổng bệnh viện.
Trần Kiệt không chỉ đưa đến tin tức của Phùng Thiên Long mà còn truyền tới tin tức của Tạ Nguyên Thần với Lâm Khiết Vy. Mạc Lâm Kiêu đọc qua nội dung trên tư liệu, nhất là đọc được tin nhắn tối qua Tạ Nguyên Thần gửi cho Lâm Khiết Vy, những lời lẽ buồn nôn kia làm cho trong lòng Mạc Lâm Kiêu dâng lên lửa giận, siết chặt tự liệu trong tay, giận dữ vứt đi.
Người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu anh, con kiến hôi Tạ Nguyên Thần này còn dám muốn? Quả thực không biết sống chết!
"Cử người đến khách sạn chỉnh tên họ Tạ kia một trận!"
Trần Kiệt nhướng mày đáp: “Rõ." Quả nhiên, đúng như Nam Cung Hào đoán, Mạc Lâm Kiêu khi biết tin tức sẽ rất tức giận.
Mười hai giờ, Tạ Nguyên Thần tại phòng của khách sạn tắm rửa xong xuôi, mặc áo choàng tắm ngâm nga một bài hát, hồi hộp chờ đợi, anh ta không tin Lâm Khiết Vy sẽ làm lơ sống chết của em trai mình, cô nhất định sẽ đến cuộc hẹn. Tạ Nguyên Thần đang định gọi điện thoại cho Lâm Khiết Vy thì bỗng nghe thấy tiếng cửa "rầm!", cửa bị đá văng ra, bốn năm người đàn ông to cao bước vào, tất cả đều có vẻ ngoài hung ác.
"Này, chúng mày đang làm gì thế? Vào nhầm phòng à? Không được làm loạn, tao là cậu chủ Nguyên Thần Tạ đấy!"
"Chúng tao chính là muốn chỉnh tên họ Tạ là mày đấy!" Mấy người đó lôi Tạ Nguyên Thần xuống đất, đấm đá dữ dội, Tạ Nguyên Thần đau đớn kêu lên, sau đó không biết ai đã đá mạnh vào thái dương của anh ta. Với một cú đá, anh ta ngất đi như bùn nhão.
Mười phút sau, ở lối vào của một khách sạn nọ, có một người đàn ông cả người trần như nhộng, trên mặt đầy máu đã thu hút sự chú ý của vô số người qua đường. Nhiều bức ảnh và video khác nhau đã quay cảnh con trai trưởng của nhà họ Tạ bị đánh đập và lột trần ném trên đường, tin tức nhanh chóng leo lên top hot search, đương nhiên đây là nói sau.
Sau đó Tạ Nguyên Thần đã báo cảnh sát, nhưng không tìm ra lý do tại sao, camera khách sạn bị hỏng, camera ở lối vào cũng bị phá hỏng một cách trùng hợp, tóm lại là không tìm được gì, vì thế việc anh ta bị đánh vô cớ cũng không thể giải thích được, mất hết mặt mũi. Thực sự không thể giải thích được.
Vào giờ ăn trưa, Lâm Khiết Vy được vệ sĩ của Phùng Thiên Long mời đi ăn tối cùng, Lâm Khiết Vy bất lực, sợ đồng nghiệp phát hiện ra, lại bàn tán xôn xao, cô không còn cách nào khác là nhanh chóng đến chỗ của Phùng Thiên Long. Không biết là ai đã bưng lên một cái bàn lớn có bảy tám món ăn, tất cả đều còn nóng hổi, Phùng Thiên Long bưng một ly rượu trước mặt. Ngay khi Lâm Khiết Vy bước vào, Phùng Thiên Long cong đôi mắt đào hoa, vẫy tay với cô.
"Khiết Vy mau tới, cùng nhau ăn cơm."